Status tâm sự Nỗi buồn như một người bạn, một thói quen khó bỏ...

Status tâm sự Nỗi buồn như một người bạn, một thói quen khó bỏ... Những ngày cảm xúc qua đi trong chút hụt hẫng. Mình là người thế nào thì đôi khi chính mình không thể nhận định. Cuộc sống mà, để hiểu được một người đâu phải đơn giản và để trở nên đồng cảm chắc là khó lắm. Dù tiếc nhưng cũng...

Những ngày cảm xúc qua đi trong chút hụt hẫng. Mình là người thế nào thì đôi khi chính mình không thể nhận định. Cuộc sống mà, để hiểu được một người đâu phải đơn giản và để trở nên đồng cảm chắc là khó lắm. Dù tiếc nhưng cũng đến lúc cần buông tay.

Đó là những ngày chông chênh đến lạ.

Là những ngày cô đơn đến cùng cực!

Là những ngày lòng ngổn ngang vô định!

Là những ngày chẳng biết rốt cuộc mình cần cái gì và muốn điều gì!

Có những ngày tôi dành nguyên một ngày dài để nghĩ rằng tại sao tuổi trẻ của tôi lại buồn đến thế nhưng rốt cuộc vẫn không biết sao buồn như thế!

Có những ngày chẳng muốn trốn một chỗ chỉ muốn lang thang để ngắm nhìn dòng người, dòng đời vội vã chen chúc nhau. Chứ chẳng muốn ủ dột mãi sau ô cửa kính. Muốn thấy cái ồn ào của phố xá, cái đẹp mỗi khi thành phố lên đèn, và ngắm nhìn bầu trời mỗi khi hoàng hôn rũ xuống, đẹp là thế mà trong lòng lại chẳng có một chút bình yên. 

Rõ ràng nhiều người là thế, vậy mà vẫn thấy sao lại lạc lõng một cõi. Vậy là buồn. Có lúc buồn đến mức xem phim, đọc truyện, nghe nhạc cũng chẳng giải quyết nổi. Chỉ có nằm dài rồi ngước mắt nhìn lên trần nhà rồi gặm nhấm hết nỗi buồn của mình.

Cũng có những ngày buồn đến mức chỉ thấy việc mở cửa cũng thấy khó khăn. Có lần, về phòng chẳng tìm thấy chìa khóa thế mà khóc. 

Những Status chênh vênh phía trước của anh là chiều ngược lại với em

C ó những ngày buồn cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào cả. Thế lại tìm cách mạnh mẽ tiếp tục với nỗi buồn. Để nước mắt trôi ngược vào tim vì sợ. Sợ nếu có chút yếu đuối thì sẽ bị nhấn chìm vào sâu thẳm của nỗi buồn. 

Những ngày cô đơn qua đi trong sân trường vắng lặng. Con đường mà bao lần mong mùa hè đến để post ảnh. Để có thể tự hào về nơi mình làm việc vẫn có những không gian lãng mạn. Vậy mà vẫn chưa bao giờ làm được. 

Năm nay phượng nở sớm, vì vậy nên tháng bảy phượng cũng đã thôi thắp lửa. Ai mà chẳng biết hoa phượng nở rất đẹp. Nhưng liệu trong nhịp đời hối hả được mấy người dừng lại trước vẻ đẹp ấy. Như con đường nhỏ trong sân trường liệu có ai từng đi dưới hàng phượng già chờ gió thổi nhìn xác phượng bay bay. Phải chăng chỉ có những người như mình, để không gian làm ta miên man quá đỗi.

Những ngày trong trẻo qua đi trên những ngọn đồi, gió thổi mát dịu, không gian dường như rộng và xa hơn. Nắng lung linh nhảy nhót xuyên qua kẽ lá. Đưa mắt nhìn ra xa, vài đám ruộng vì khô nước nên chẳng đi vào vụ gieo trồng. Thật là nơi lí tưởng để thả diều. Nhưng một mình thì vô vị quá, chẳng khác nào cánh diều cô đơn chông chênh trên gió. Xa xa, sen cuối mùa tàn úa. Trời chiều nhẹ nhàng. Mây trắng cứ trôi bồng bềnh. Liệu ta có nên như thế để mình trôi một cách vô định vậy chăng?

Có lần tôi đã nghĩ liệu nếu mình đang chới với, mệt mỏi thì liệu có ai đó dang đôi tay ra và ôm tôi vaog lòng hay không? Nhưng sau này tôi mới biết rằng, Chẳng có một ai có trách nhiệm trong nỗi buồn của mình. Thế là lại tiếp tục mạnh mẽ, tiếp tục một mình chống đỡ với cái buồn dài đến vô hạn. 

Cũng có những lần buồn chẳng biết bám víu vào ai. Xung quanh rõ ràng là cũng không phải không có ai. Nhưng tuyệt nhiên bản thân lúc đó chỉ muốn một mình. Chỉ một mình mà thôi. Những lúc buồn như thế, cách tôi làm để chống đỡ lại nó là nằm ườn ra chiếc giường thân yêu. 

N ằm d ài tr ên gi ư ờng Không cần biết là ngủ hay là nằm nhìn lên trần nhà nhưng lúc đó trong đầu sẽ chẳng biết mình nghĩ gì, dòng suy nghĩ đi về tận đâu. Nhưng rồi an yên chìm sâu vào giấc ngủ, bỏ mặc nỗi buồn ở đó.

Những ngày xưa cũ qua đi trong đợi chờ và hi vọng. Trên nhiều nẻo đường biết bao mùa hoa nở làm dạt dào thêm cảm xúc cho kỉ niệm có chốn ùa về. Nhưng người thì vẫn mãi xa, vậy là với người ta đã trở nên mờ nhạt, giờ đây chỉ biết chấp nhận mà thôi. Thành tâm cầu chúc người dù đi trên con đường nào cũng gặp được nhiều may mắn và thành công. Vẫn mãi chìm đắm trong vùng kỷ niệm, dù đã thôi không còn liên lạc nhưng cứ như đến hẹn lại lên, kỷ niệm lại ùa về trong tâm trí.

Những ngày ấm áp qua đi trong góc quán nhỏ vắng người. Chợt thấy mình già đi quá đỗi, đã 12 năm rồi phải không? Mỗi năm bạn có những chuyến đi về vội vã. Cảm ơn bạn vì vẫn còn nhớ đến mình. Thời gian thật dài đủ để xóa đi bao kí ức, để mình xóa hết đi những ước vọng ngày xưa ấy.

Những status hay nhất viết cho người yêu cũ Em còn nợ anh một lời xin lỗi

Những ngày cảm xúc qua đi trong chút hụt hẫng. Mình là người thế nào thì đôi khi chính mình không thể nhận định. Cuộc sống mà, để hiểu được một người đâu phải đơn giản và để trở nên đồng cảm chắc là khó lắm. Dù tiếc nhưng cũng đến lúc cần buông tay.

Những ngày chông chênh qua đi khi mình quyết định mở thêm cánh cửa mới. Như ai đó từng nói: “Lòng tin không giống như hạnh phúc. Nó có thể tự sinh ra và tự mất đi. Nhưng lòng tin không dễ để có, đôi khi chúng ta mất cả đời mà vẫn chưa có được". Nhưng sống mà thiếu lòng tin thì thật chán. Lòng tin cho ta hi vọng để bước tiếp về phía trước.

Những ngày khi mình chơi vơi, mình đã tin và đã nắm tay bạn để bám vào. Quả thật, nếu ngồi nhìn lại, mình đã làm thay đổi được bạn. Nhưng khi gặp lại, bạn biết không, có chút gì đó vỡ vụn. Khi hình ảnh ngày nào đã không còn. Theo thời gian mọi thứ đều phải khác, con người cũng vậy thôi. Biết vậy sao vẫn có nỗi buồn thật nhẹ khi nhìn những ngày lặng lẽ qua đi, qua đi...

Tôi thường ví nỗi buồn của mình như một vạt nắng. Trốn không được, nên bằng cách này hay cách khác tôi đành chấp nhận nó như một người bạn, một thói quen khó bỏ.

Có ai hiểu nỗi buồn của mình?

Liệu có ai nghe được tiếng lòng trong lúc mình buồn hay không?

Liệu có ai như thế hay không?

 Lời kết: Ai trong chúng ta cũng co những lần buồn đến cùng cực như thế, chỉ muốn tìm một chỗ khiến đôi chân mình đỡ mệt, con tim mình chẳng đau nữa.

Có thể bạn muốn xem