Ở chân trời nào đó em còn nhớ hay đã quên tôi

Ở chân trời nào đó em còn nhớ hay đã quên tôi Em còn nhớ không, ta quen nhau cũng từ chính những bông hoa sữa này. Ngày đó, em mặc chiếc váy trắng tinh khôi khiến anh ngẩn ngơ từ cái nhìn đầu tiên. Đúng là hữu duyên thiên lí, cứ tưởng ông trời chỉ cho chúng ta lượt qua nhau như một ngọn gió, nhưng ai ngờ chúng ta từ một lần gặp, hai lần quen, từ lạ rồi bỗng chốc từ lúc nào, anh trao trọn trái tim mình cho em. Vậy là chớm nụ cho một mối tình của anh kĩ sư mới ra trường và cô sinh viên sư phạm năm thứ hai.   Khi yêu nhau, chúng ta đã có những khoảng thời gian thật đẹp phải không em. Nhưng người tính không bằng trời tính, chúng ta chỉ đi qua nhau trên một đoạn đường ngắn. Để đến ngã ba, chúng ta phải rẽ hai ngả...

Em còn nhớ không, ta quen nhau cũng từ chính những bông hoa sữa này. Ngày đó, em mặc chiếc váy trắng tinh khôi khiến anh ngẩn ngơ từ cái nhìn đầu tiên. Đúng là hữu duyên thiên lí, cứ tưởng ông trời chỉ cho chúng ta lượt qua nhau như một ngọn gió, nhưng ai ngờ chúng ta từ một lần gặp, hai lần quen, từ lạ rồi bỗng chốc từ lúc nào, anh trao trọn trái tim mình cho em. Vậy là chớm nụ cho một mối tình của anh kĩ sư mới ra trường và cô sinh viên sư phạm năm thứ hai.

 

Khi yêu nhau, chúng ta đã có những khoảng thời gian thật đẹp phải không em. Nhưng người tính không bằng trời tính, chúng ta chỉ đi qua nhau trên một đoạn đường ngắn. Để đến ngã ba, chúng ta phải rẽ hai ngả đường, đi về hai phía bầu trời xa lạ.

Ở chân trời nào đó em còn nhớ hay đã quên tôi

Xa em, nhưng vì cái bóng của em quá lớn, lớn đến nỗi anh chẳng thể nào can đảm đánh đuổi hình bóng ấy ra khỏi tâm trí của mình. Ngày còn bên em, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc và ấm áp. Nhưng giờ cũng chỉ là quá khứ, nói bao nhiêu lời cũng đâu có thể kéo em trở lại. Có chăng, anh tự trách bản thân mình thấp kém, không thể mang lại hạnh phúc cho người mà anh yêu.

  • Stt đêm là lúc anh nhớ em khắc khoải, không thôi tìm một hơi ấm quen thuộc

Khoảng thời gian xa em, anh chật vật với những xúc cảm trong tim. Có lúc anh tưởng chừng không thể vắng em dù một phút nhưng anh phải buông tay vì anh chỉ là một thằng đàn ông yếu kém, mọi sự cố gắng của anh vẫn chỉ là ở vạch xuất phát. Lúc đó, anh quá mệt mỏi và áp lực đè nặng trên vai. Phải chi những lúc như thế em lại siết chặt vòng tay anh, hãy cho anh những lời động viên, hãy cố gắng cùng anh vượt lên tất cả thì em lại chọn cách im lặng. Và lúc đó anh biết rằng, em đã quá thất vọng về anh. Vậy nên, anh đành để em đi tìm một bến đỗ mà em cảm thấy an toàn và hạnh phúc.

 

Khi không bên em, anh thấy thời gian bỗng chậm lại, gió ngừng thổi, mây ngừng bay và cafe anh uống thiếu vị đường. Hóa ra, trong tình yêu anh yếu đuối đến vậy hay anh đã dành tình yêu cho em quá lớn để một người bước đi người ở lại cũng chẳng thể cười.

 

Giá như, ngày đó anh không gặp em, không gặp một cô bé bên kia đường thì giờ đây có lẽ anh chẳng có những bồn bề ấy. Nhưng trong cuộc sống sẽ chẳng bao giờ có “giá như” đúng không em. Thế nên anh để em đi về phía mà em lựa chọn.

 

Từ nơi xa, anh sẽ dõi theo những bước đường em bước. Bởi tình yêu trong anh chẳng thể thay thế. Anh hiểu nhưng có lẽ nó đã quá trễ. Lúc này, đôi tay đã quá siết chặt yêu thương, vì thế anh chẳng thể quay đầu về phía trước dù anh đã đi, và đôi tay đã buông lỏng. Anh tin, khoảng trời vắng em sẽ không là những ngày buồn, vì đâu đó anh vẫn được ngoảnh đầu nhìn về phía hạnh phúc, chính là em.

Có thể bạn muốn xem