Có những ngày, em chỉ dành thời gian để nhớ đến anh

Có những ngày, em chỉ dành thời gian để nhớ đến anh Hà Nội đã bước sang những ngày đầu hè, dọc những con phố nhuộm màu bằng lăng tím. Bỗng lòng em xao xuyến và bâng khuâng khi kỉ niệm cũ ùa về. Ba năm trước, dưới những tán cây này, chúng ta đã dắt tay nhau đi, không biết anh còn nhớ không, anh đã cài lên mái tóc em một bông bằng lăng tím tượng trưng cho sự thuỷ chung và son sắt anh dành cho em. Nghĩ lại thấy cũng thật lãng mạn và hạnh phúc đấy chứ. Nhưng đâu còn những ngày như vậy nữa đâu. Anh đã ở một phương trời mới, không biết nơi ấy anh còn nhớ đến em?   Tự nhặt một bông hoa cài lên mái tóc của mình nhưng lần này cảm giác lạ lắm, cảm giác cô độc xen lẫn những nỗi đau của quá khứ khiến đôi chân em chẳng...

Hà Nội đã bước sang những ngày đầu hè, dọc những con phố nhuộm màu bằng lăng tím. Bỗng lòng em xao xuyến và bâng khuâng khi kỉ niệm cũ ùa về. Ba năm trước, dưới những tán cây này, chúng ta đã dắt tay nhau đi, không biết anh còn nhớ không, anh đã cài lên mái tóc em một bông bằng lăng tím tượng trưng cho sự thuỷ chung và son sắt anh dành cho em. Nghĩ lại thấy cũng thật lãng mạn và hạnh phúc đấy chứ. Nhưng đâu còn những ngày như vậy nữa đâu. Anh đã ở một phương trời mới, không biết nơi ấy anh còn nhớ đến em?

 

Tự nhặt một bông hoa cài lên mái tóc của mình nhưng lần này cảm giác lạ lắm, cảm giác cô độc xen lẫn những nỗi đau của quá khứ khiến đôi chân em chẳng muốn dừng lại nơi đây thêm một chút nào nữa. Những bước đi ngày càng một lúc nhanh hơn như muốn thoát khỏi vòng kí ức ngày xưa. Khoé mắt đã bắt đầu ngấn nước, em nhìn lên bầu trời xanh và tự trấn an lòng mình rằng mọi chuyện đã qua, có chăng giờ chỉ là kỉ niệm, đó là kỉ niệm đẹp mình chẳng việc gì phải khóc. Đáng nhẽ mình phải tự hào vì mình đó khoảng thời gian đẹp đẽ như vậy chứ. Mạnh mẽ lên nào, cô gái Song ngư.

 

Rồi lang thang sang góc phố nhỏ, em ghé qua một quán cháo ven đường. Đang loay hay tìm một chỗ ngồi thích hợp bỗng chị chủ quán cất tiếng gọi:” em gái lâu ngày rồi không thấy qua quán chị ủng hộ vậy?”. Trời ơi, là chị ấy, chị bán cháo quẩy ngon nhất Hà Nội mà chùng ta từng ghé ăn suốt ngày đấy anh. Em mỉm cười chào chị và gọi một bát cháo quẩy như trước đây. Quả thật là trùng hợp vậy sao, tại sao những gì của quá khứ bỗng ùa về trong em khiến em không thể trở tay kịp. Trong cái không gian bình yên buổi sáng sớm, ngồi một mình nơi chốn cũ quen thuộc, bao nhiêu hình ảnh của anh bỗng ùa về trong em. Có phải anh đang ngồi đối diện với em đó hay không? Anh đang mỉm cười kìa? Anh còn ga lăng đút cho em từng miếng cháo. Anh, có phải anh đã về rồi hay không. Anh biết em nhớ anh nhiều lắm không? Tại sao anh nỡ bỏ em đi mà không nói với em một lời. Bỗng chị chủ quán vỗ nhẹ vào em và nhắc em ăn đi kẻo để nguội nó không ngon. Cũng từ giây phút ấy, hình ảnh của anh cũng từ đó biến mất. Em vội nhìn trước, nhìn sau nhìn xung quanh đều không thấy anh, phải chăng vì em nhớ anh nên bị ảo giác.

 

Cũng đã ba năm rồi, kể từ ngày anh bỏ em để bước tới một chân trời mới. Em cứ tưởng mình đã chai sạn với cảm giác ấy, với sự cô đơn trong những năm tháng lẻ loi một mình nơi phố thị đất chật người đông này. Nhưng hoá ra, cũng có những ngày em nhớ anh đến vậy. Phải chăng, hằng ngày do guồng quay công việc em mới thấy mình thật ổn. Nhưng khi em bỏ mặc tất cả, dành khoảng không cho riêng mình, sống vì mình thì em lại nghĩ về anh. Phải chăng tình yêu em dành cho anh quá lớn để chừng đó thời gian vẫn chưa thể làm hao mòn đi tất cả.

Có những ngày, em chỉ dành thời gian để nhớ đến anh

Sau bao năm yêu nhau, kỉ niệm của chúng ta nơi đây đâu phải ít, lẽ nào hình bóng của anh sẽ cứ luôn xuất hiện như thế này hay sao? Đừng như vậy chứ, hãy để vết thương lòng của em được lành đi và đừng làm tổn thương nó thêm một lần nữa. Người ta bảo mối tình đầu đẹp nhất nhưng chia tay cũng đau nhất. Bởi vậy mà đến nay em vẫn cô độc, cô độc vì cái bóng của anh quá lớn mà em chưa thể dứt ra.

  • Những stt hay khi nhớ người yêu cũ, nhớ người em từng thương rất nhiều

Dường như ý trời đã định, trời ảm đạm thì người cũng có vui được bao giờ. Xung quanh em bây giờ là những chuỗi kí ức của quá khứ tươi đẹp ngày xưa. Nhưng ước gì cả em và anh cùng nắm tay nhau, tựa đầu vào nhau và ngắm nhìn lại nó. Còn bây giờ, một mình em nhìn lại tất cả chẳng phải nó cô độc quá hay sao. Nếu chúng ta đã không cùng nhau nhìn lại thì có lẽ tất cả em nên cất vào một góc của con tim. Để trái tim em có thời gian được nghỉ ngơi và mở cửa đón nhận những trái tim khác có cùng nhịp đập, đúng không anh?

 

Dù cho đến tận bây giờ em chẳng biết được lí do anh rời em. Nhưng bốn năm yêu nhau em đủ hiểu được chắc hẳn vì điều gì đó buộc anh phải làm như vậy. Vì em? Vì anh? Hay vì một ai đó thì em cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Em chỉ tiếc một điều, giá như anh có thể nói với em một điều gì đó để em khỏi phải chờ mong và hi vọng. Nhưng rồi thời gian sẽ phai tàn đi tất cả, em sẽ lại tìm cho mình một nửa phù hợp với mình và sống thật hạnh phúc.

 

Anh à, ở nơi xa xôi nào đó, không biết anh còn nhớ đến em. Còn em, có những ngày như hôm nay em đã nhớ anh nhiều hơn mức em tưởng tượng, anh biết không?

 

Hãy thật hạnh phúc anh nhé!

Có thể bạn muốn xem