Stt Tuổi 27 tôi nghĩ mình thật nhỏ bé mà cuộc đời thì mênh mông và vô thường quá

Stt Tuổi 27 tôi nghĩ mình thật nhỏ bé mà cuộc đời thì mênh mông và vô thường quá Hạnh phúc có, đau buồn có, hối hận cũng có nhưng có lẽ rằng tôi chưa từng nuối tiếc một điều gì trong cuộc đời mình. Với tôi đó là thứ kiêu hãnh nhất mà tôi từng có. Có người hỏi tôi hối hận và hối tiếc thì khác gì...

Hạnh phúc có, đau buồn có, hối hận cũng có nhưng có lẽ rằng tôi chưa từng nuối tiếc một điều gì trong cuộc đời mình. Với tôi đó là thứ kiêu hãnh nhất mà tôi từng có. Có người hỏi tôi hối hận và hối tiếc thì khác gì nhau. Tôi không nói gì vì với riêng tôi 2 thứ đó không hề giống nhau.

27 tuổi, tôi nghĩ mình thật nhỏ bé mà cuộc đời thì mênh mông và vô thường quá. Ngày hôm nay bạn khỏe mạnh đấy nhưng ngày mai bạn đã vội vàng bỏ tôi ra đi. Sự chia ly là điều mà không ai trong chúng ta mong muốn nhưng nó vẫn phải xảy ra. 

Tuổi 27 Tôi mong tôi và bạn đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự chia ly và lấp đầy khoảng trống tâm hồn của bạn và tôi. Ngày hôm nay bạn giàu có thật đấy nhưng ngày mai bạn có thể mất tất cả, âu cũng là số phận. Có lẽ con người ta phải đi gần hết cuộc đời mới cảm nhận chính xác về cuộc đời mình.

27 tuổi không còn đủ trẻ để có thể vô tư như những ngày 18 đầy nắng.

Stt Yêu một người vô tâm thực sự cần nhiều hơn một cái đầu lạnh

27 tuổi chẳng còn có thể yêu thì yêu, mà không yêu cũng chẳng sao như khi đang 20.

27 tuổi chẳng còn cái khái niệm thích gì là làm bằng được mà không phải suy nghĩ, đắn đo trước sau như những ngày bồng bột.

Tuổi 27… Hạnh phúc! Ai cũng mơ tới nó, cả cuộc đời mỗi chúng ta vẫn cứ xoay quanh 2 từ đó mà cố gắng, mà theo đuổi. Nhưng rồi tôi không thể làm được gì khi nhận ra nó là thứ không dành cho mình. Tôi không thể nào níu giữ được hạnh phúc của mình mà chỉ có thể cắn chặt môi để biết rằng lúc ấy không phải là mơ. 

27 tuổi sau một tình yêu sâu đậm vỡ tan, sau những hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ vơi bớt, rơi vào một hố sâu, như không bao giờ còn trèo lên được. 27 giờ đây, đủ trải nghiệm cả mưa lẫn nắng của nửa cuộc đời đã qua. Thế nên qua rồi, cái thời yêu đương mặn nồng, có thể khóc bất cứ khi nào người không làm những gì ta đòi hỏi.

Tuổi 27… Cái cảm giác đó thật sự là đau khổ. Từ giây phút ấy tôi bắt đầu biết hận, hận chính bản thân mình quá yếu đuối. Nhưng nếu không cố gắng tới tận phút giây cuối cùng đó thì có lẽ rằng trong trọn cả cuộc đời mình tôi sẽ hối tiếc. Hối tiếc vì đã không cố gắng, đã không làm hết tất cả những gì mình có thể.

27 tuổi trong khi đa số bạn bè đã lập gia đình. Có đứa yêu nhau cả 7-8 năm mới lấy nhau, cũng có đứa yêu nhau chưa được 6 tháng và cũng có đôi lấy nhau chỉ sau 2 hay 3 lần gặp mặt. 

27 rồi thấy nhạt trước những lời yêu thương có cánh, để rồi những hôm đi làm về muộn, 27 nhìn những cặp đôi tíu tít chở nhau về trên phố, chợt thầm thì "sao tụi này nhí nhố quá thể". 

27 khi màn đêm buông xuống nghe khúc Trịnh ngân nga trong đêm, thấy lòng mình hoang hoải đi tìm kí ức. Một làn khói thuốc thả vào trong không gian tĩnh mịch, thắp cho mình một ngọn nến, ngồi nhìn ánh nến le lói, chợt ngẫm đời mình xót xa. 

Tuổi 27… Cuộc sống cũng muôn vẻ. Gắn lên mình cái mác ế vì chẳng bao giờ tôi nhắc tới việc cưa/ tán gái trước mặt bọn bạn cùng lớp. Cũng có đứa hỏi chắc có vấn đề gì, có đứa bảo hâm nặng. Tôi cũng không muốn giải thích hay tâm sự gì cả chỉ cười nhạt. Đâu phải cái gì cũng cứ cố gắng là được. 

Stt buồn Tình yêu đôi lúc khiến cho con người ta cảm thấy cô đơn đến vậy

Tuổi 27.Một chút hơi men đưa người vào giấc mộng mị, nơi ấy có một ngôi nhà nhỏ, có tiếng một công chúa bé nhỏ lí lắc đòi ông bố đi bắt chuồn chuồn. Và cô gái đang tỉa lại những lối hoa trước cổng nhà, xung quanh những chú cún đang đùa nghịch với nắng. Nước mắt trào ra, tỉnh dậy hàng hoa ti gôn cứ xa dần, xa mãi. Quay về thực tại, lại là mình cô liêu.

Tuổi 27… Nếu cứ cố gắng là được thì có lẽ cuộc sống đâu có gì là đau khổ. Thật buồn vì khi bạn bè ngồi cùng nhau chẳng có ai hỏi tôi ước mơ của tôi là gì, điều thực sự tôi muốn là gì. Chỉ thấy vài ba câu rồi bảo mày kém lắm rồi bầy cho tôi vài chiêu trò tán gái mà họ đã thành công. Tôi vẫn cứ nghe nhưng rồi cũng chả hiểu sao những thứ đó cũng có thể mang ra để lừa gạt nhau được.

27 bây giờ vẫn đắm mình lẻ loi đi dưới cơn mưa rào đỏng đảnh, chẳng cần ô, chẳng cần áo mưa. Mong muốn mưa kia xóa đi ký ức anh để lại, như thể gột rửa hết bụi trần ai vương trên người trong kiếp phù du.

Tuổi 27… Tôi vẫn hay đi chơi một mình, đi xem phim, đi ăn các món ngon vào cuối tuần, mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kì ở xung quanh. Vốn dĩ cô đơn cũng chẳng có gì xấu cả. Tôi có thể bước đi những bước chân mà không hề do dự hay suy nghĩ, thưởng thức những thứ mà tôi thích nhưng cái cách mà tôi vẫn vậy.

Tuổi 27…  Tôi vẫn có thể ngồi ở những chiếc ghế đá có một mình, thả hồn theo những con sóng nước, những chiếc lá rơi rụng hay đơn giản đọc một cuốn sách mà mình tâm đắc. 

Stt buồn Yêu một người vô tâm, là ta sai rồi. Nên từ bỏ thôi…

27 bây giờ, nhấc máy gọi về nhà, nức nở khi mẹ bắt máy, muốn ào ngay về nhà, ôm mẹ ngủ để hư hao bớt những ngày đã qua. Nhưng thôi, tóc mẹ đã nhuốm màu thời gian, áo cha đã phai màu vì sương gió. Gắng lên mà bước tiếp cho hết đường dài.

Lời kết: Tuổi 27… Thay vì chờ đợi một ngày nào đó tôi sẽ có bạn gái để cùng ngồi trên ghế đá, cùng nhâm nhi cốc cà phê hay đi xem một bộ phim hay vào cuối tuần. Nếu cứ ngồi chờ và hi vọng vậy thì chẳng biết có hoặc không bao giờ tôi có thể làm được những thứ tuyệt vời đó.

Có thể bạn muốn xem