Stt tình yêu và cuộc sống có những nỗi buồn không viết được thành tên

Stt tình yêu và cuộc sống có những nỗi buồn không viết được thành tên Tình cảm hết là hết, khỏi cần tác động ngoại cảnh, khỏi cần ai cầm kéo lăm le. Thế nên, chia tay là một động từ dư thừa. Vì một khi tình yêu đã đến hạn định, chẳng cần đến một lời chia tay. Tự chúng ta hiểu những ngón...

Tình cảm hết là hết, khỏi cần tác động ngoại cảnh, khỏi cần ai cầm kéo lăm le. Thế nên, chia tay là một động từ dư thừa. Vì một khi tình yêu đã đến hạn định, chẳng cần đến một lời chia tay. Tự chúng ta hiểu những ngón tay đan một thời đã rời nhau như cát vụn rơi qua kẽ, chẳng thể giữ lại gì, khi lòng đã quay đi.

Cuộc đời dài và rộng, ngổn ngang trăm bề với những mối quan hệ đan xen, có những lúc ta bất chợt nhận ra bên cuộc đời mình có bao người đã đến rồi đi, có những mối quan hệ từng gắn bó bỗng chốc nhạt nhòa đến lạ, cứ lặng thinh rồi xa dần trong tiềm thức… Và cứ như thế, ta để lỡ mất nhau.

Phải chăng trong cuộc đời của bạn từng đi qua những mối quan hệ không thể gọi tên. Đó không hẳn là bạn, cũng không hẳn là yêu, từng nhớ nhau nhiều hơn hai giây trước khi ngủ, từng gửi nhiều hơn 50 tin nhắn mỗi ngày, từng chia sẻ những điều chưa nói cùng ai… và để rồi từng hờn ghen vu vơ khi thấy người ta đi bên ai đó, lang thang trên Facebook của người ta mỗi ngày nhưng không bình luận, soạn những tin nhắn để rồi không gửi, viết những status vu vơ, bóng gió về một nỗi buồn vô cớ để rồi khi người nào đó hỏi, lại đáp rằng chỉ là lời bài hát mà thôi.

Đã có lúc em phải tự lừa dối chính mình, hụt hẫng và muốn buông xuôi. Thậm chí dùng những lời cay độc, chì chiết để đẩy mọi thứ lên cao trào như một sự trút giận. 

Và rồi em quyết định chọn một lối đi cho riêng mình, không còn muốn mòn mỏi chờ đợi trong vô vọng. Trong em có thứ gì đó mà bất luận ai cố gắng cũng không thể chạm vào, chỉ dám đứng nhìn từ xa mẩn mê sầu muội. Trải qua tất cả mọi thứ, em biết mình đủ mạnh mẽ để đi qua bão giông của cuộc đời.

Một câu nói “mình/em/anh ở đây”, vẫn luôn ở đó và sẽ mãi luôn ở đó đủ để xoa dịu trái tim một người, đủ để chúng ta biết mình không cô đơn. Nhưng đôi khi chúng ta lại ích kỷ, hết lần này đến lần khác chịu đựng vết thương lại tìm về người ấy để được xoa dịu, nhưng lại không bao giờ công nhận người ấy, là chúng ta đang lợi dụng, đang mài mòn cái gọi là tình yêu của người ấy ư?

Stt nắng mùa thu, nắng tháng 8 cùng những cơn mưa bất chợt cảm xúc mùa thu luôn khiến ta xao xuyến

Đứng sau chờ đợi một người, có phải là cảm giác đó không? Dù biết tình yêu của mình bị lợi dụng, lại hết lần này đến lần khác vẫn làm xô rác để người ấy xả, xong rồi phủi tay đi sạch sẽ cho tới lần tổn thương tiếp theo. 

Nhưng bởi vì chúng ta yêu, nên chúng ta vẫn tình nguyện, chờ đợi một người, sẵn sàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấy, bởi vì chúng ta biết, con người ấy thực ra cũng không mạnh mẽ như người đời vẫn tưởng…

Bây giờ, mỗi khi ai đó nhắc tới anh, chỉ biết cười xoà tự vỗ về: “ừ, hết duyên rồi, kệ đi, không còn nhớ nữa”,… Chỉ bản thân mình biết rõ, khi nói “vạn sự tuỳ duyên” là đã buông xuôi trong bất lực, chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng đó, nhìn người ấy đi mất. Vì sao lại lấy “duyên số” ra để làm cái cớ cho sự lựa chọn, cho tình thương vốn chẳng nhiều, cho tình yêu vốn không đủ lớn ấy?

Status cuộc sống viết cho cô gái tuổi 25 với những chông chênh

Bây giờ, mỗi khi ai đó nhắc nhở yêu đi, sao không mở lòng…, cũng chỉ biết cười xoà cho qua: “tại duyên chưa đến”. Chỉ bản thân biết rõ: chưa quên được.

Khi còn trẻ cứ nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần có yêu thương là đủ. Đến khi trải qua bão giông ở đời mới hiểu ra rằng: giữ được một bàn tay đến cuối con đường thật sự không đơn giản. Và cũng không phải chuyện chỉ một bàn tay là có thể làm được. Yêu thương không đủ lớn thì cách ngăn càng thêm rộng. Cuối cùng mới vỡ lẽ mũi tên thần Cupid bắn ra không phải ngọt ngào như trong thần thoại.

Có va vấp đau thương mới thấy, đường đời dài rộng quá nên người ta rất dễ lạc nhau, cuộc sống bon chen quá nên người ta thường hay ích kỷ, yêu thương mong manh quá nên người ta vội vã xa rời. Giá như trong tình yêu, chỉ cho đi và nhận lại bằng trái tim, thì cuộc đời này, dễ gì mất mát, dễ gì buông xuôi?

Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó…đã từng yêu, rất yêu một người, rồi sau đó, tình yêu bỏ đi, còn lại là những lời hứa không kịp trọn vẹn. Tình nào đó, năm nào đó trở thành giấc mộng dài, để rồi rất nhiều những năm tháng về sau, chúng ta vẫn bàng hoàng tự hỏi, rốt cuộc những năm tháng đã qua nghĩa lý gì…

Cuộc đời này vô số lần khiến chúng ta muốn buông xuôi…nhưng rồi chúng ta đã cố gắng, đã từng rất cố gắng để hàn gắn, để giữ trọn lời hứa, giữ trọn yêu thương…sau cùng vẫn cứ là thất bại. Cuộc đời này, lý do gì đã khiến người và tôi rời xa? Yêu chưa đủ? Tin chưa đủ? Cái tôi quá lớn? Tiền bạc? Vị trí xã hội? Tình thay đổi? Hay là vì chúng ta còn quá trẻ dại?

Lời kết: Có va vấp đau thương mới thấy, đường đời dài rộng quá nên người ta rất dễ lạc nhau, cuộc sống bon chen quá nên người ta thường hay ích kỷ, yêu thương mong manh quá nên người ta vội vã xa rời. Giá như trong tình yêu, chỉ cho đi và nhận lại bằng trái tim, thì cuộc đời này, dễ gì mất mát, dễ gì buông xuôi?

Có thể bạn muốn xem