Stt đoạn đường anh đi giờ đã vắng bóng em

Stt đoạn đường anh đi giờ đã vắng bóng em Thật lòng giờ anh đã quen với cô đơn rồi. Đoạn đường mà anh bước, đã vắng em bên cạnh. Ngày rời xa nhau ấy, như đánh mất hết cuộc đời anh. Anh không phải người mang đến em bình yên… Quá khứ ấy dẫu đúng hay sai thì giờ...

Thật lòng giờ anh đã quen với cô đơn rồi. Đoạn đường mà anh bước, đã vắng em bên cạnh. Ngày rời xa nhau ấy, như đánh mất hết cuộc đời anh. Anh không phải người mang đến em bình yên…

Quá khứ ấy dẫu đúng hay sai thì giờ đây biết lỗi do ai. Cuối cùng thì em cũng đã rời xa. Sau tất cả giận hờn đã qua, bỏ quá khứ mờ dần phía xa và gặp lại nhau sẽ thôi xa lạ.

Dù sao thật tâm anh vẫn 1 lòng yêu em và khung trời yêu tình ta dệt lên đã xóa nhòa. Thà anh đớn đau vẫn hơn để em chịu cay đắng, thà là đường tình cho riêng 1 mình nhiều thương đau.

Anh biết là cuộc đời này sẽ không có em bên cạnh. Anh ngỡ là cuộc đời này chỉ là giấc mơ mà thôi. Anh hát một bài tình ca để dành tặng riêng đến em chỉ mong em hạnh phúc mãi thôi.

Đoạn đường tiếp sẽ vắng bóng em trong khi mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chim vẫn hót suốt trên tán cây, nắng vẫn ngập ướt vàng cung đường cũ, anh vẫn sống, em vẫn tồn tại, chỉ là không ở cùng nhau.

Vắng em, đường về nhà bỗng chốc gần hơn vì chẳng cần đưa đón. Thời gian dường như nhiều hơn vì chẳng cần giữ những thói quen. Im lặng chắc đã thành bạn sau mỗi lần buồn vui xuôi ngược.

Em yêu, một ngày xa em là anh có vạn nỗi nhớ

Khi lối đi vốn dĩ sóng đôi thì giờ chỉ còn độc mình anh bước, đi thế nào cũng thấy lạc nhịp rối chân. Niềm hạnh phúc vốn giản đơn là nhìn thấy người kia vui sướng, nay bỗng xa xỉ lạ thường.

Anh âm thầm đan hai tay vào nhau cố thoát lạnh những khuya mùa đông trở gió. Anh đau đáu nhìn khắp mọi thứ xung quanh vẫn vẹn tròn, chỉ là tim em khuyết đi một chỗ. Anh thấy khác đi khi đoạn đường vắng dáng em.

Màn đêm dần buông xuống, lối đi chỉ còn mình anh, vẫn cô đơn mình anh độc bước cùng nỗi đau, vùi chôn đi bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ.

Giờ đường ấy qua mỗi ngày, anh bước nhanh che nỗi đau dài. Ngoài em ra chẳng có một ai đánh thức trái tim anh đang ngủ say.

Ánh nắng chiều tan dần mờ theo bóng ai. Anh lại càng thấy nhớ, cảm thấy xao xuyến lòng. Đoạn đường vắng anh bước mình anh, có khi nào ở bên ấy em nhớ về anh.

Bây giờ, em bỏ lại anh đây một vùng trời vắng em, vùng trời đầy nắng nhưng sao vẫn quá đỗi lạnh giá...

Biết Em xa thật xa nhưng trái tim anh còn đợi. Biết bao nhiêu ngày qua nỗi nhớ vẫn không thể vơi. Một mình anh lê đôi chân qua những đoạn đường vắng để tìm em hay tìm lại chính anh.

Cô đơn hiu quạnh một mình., đường đời trăm ngả, biết mình về đâu. Anh mang nặng khối tình sầu, sống trong đau khổ, nhọc nhằn nhớ thương.

Đường dài lắm và đời ta thì ngắn, sự nuối tiếc muôn đời đến chậm. Anh tìm được những chốn bình yên nhỏ nhoi, nhuốm màu cô quạnh. ... cũng đã hiểu thấu nỗi lòng một kẻ cô đơn.

Đêm khiến lòng ai bỗng tê tái, hiu quạnh ... dùng chiếc ô đã vùi rất lâu trong túi xách lững thững bước trên đoạn đường ngày ấy đã đi cùng em.

Lời kết: Nếu là quá khứ thì đừng nhìn lại phía sau ... để rồi thấy mình cô quạnh ... Phía Trước luôn có một con đường dành cho bạn, chỉ là bạn quyết định bước tiếp hay dừng lại!

Có thể bạn muốn xem