Stt đêm đông buồn khiến nỗi cô đơn như chìm vào không gian lạnh giá

Stt đêm đông buồn khiến nỗi cô đơn như chìm vào không gian lạnh giá Mùa này, em thường gọi cho mình một ly trà nóng. Em thích cảm giác ủ nó trong lòng bàn tay, xuýt xoa giữa cái lạnh của mùa đông Hà Nội và thả nỗi nhớ của mình phiêu dạt đâu đó. Em nhớ đôi bàn tay mình siết chặt, mỉm...

Mùa này, em thường gọi cho mình một ly trà nóng. Em thích cảm giác ủ nó trong lòng bàn tay, xuýt xoa giữa cái lạnh của mùa đông Hà Nội và thả nỗi nhớ của mình phiêu dạt đâu đó. Em nhớ đôi bàn tay mình siết chặt, mỉm cười tựa vào vai anh. Đó là một đêm đông năm trước. Thời gian trôi nhanh thật. Mùa đông này, chỉ còn lại em thôi.

Đêm đông gió thổi lạnh

Ngoài hiên tí tách hạt mưa rơi.

Xòa bàn tay hứng lấy giọt nước mắt.

Long lanh lệ buồn chẳng thấy bóng hình em.

Dấu chân bên thềm chẳng còn dấu.

Mùi hương ngày nào gió thổi bay.

Xa xăm ánh mắt nhìn theo lối.

Xòa tay giữ lấy bóng hình ai.

Mắt không thấy thì tim chẳng đau, mắt không thấy thì lệ đâu phải tràn khóe mi.Đêm đã về rồi cái lạnh của mùa đông rõ rệt hơn lúc nào hết. Áo ấm khăn dày sưởi ấm được thể xác nhưng liệu có sưởi ấm được trái tim đang lạnh giá. Nỗi đau, cái lạnh như xé vào da thịt nhưng liệu có đau bằng nỗi đau trong trái tim.Niềm tin nay đã chẳng còn nữa lấy điều gì để bước tiếp đây.

Gió thổi dài tàn thuốc trong đêm cũng đã hết làn khói bay mờ ảo bồng bềnh trôi miên man như những dòng suy nghĩ của chình mình.Và trong đêm tối a đang cô đơn trong với chính cái bóng của chính mình .Hai bàn tay tự sưởi ấm cho chính mình nhưng đấy là tay thôi chứ tim lạnh thì lấy gì để sưởi ấm đây em nhỉ....!

Những Stt chất chứa tâm trạng về Đêm – Lời nhắn gửi trong Đêm

Nhìn ra thành phố lại thêm một mùa đông mới. Đối với người nào đó thì có lẽ họ đang cảm thấy ấm áp, ai đó thì vẫn đang cố kiếm tìm hơi ấm cho 1 trái tim đang run rẩy. Đông về cho đêm dài hơn để rồi chìm sâu thêm vào những tâm sự, những nỗi niềm giữa cô đơn giăng kín 

Giữa những tháng ngày lạnh giá cuối năm, ta lặng lẽ bước đi giữa dòng người qua lại, chợt cảm nhận một chút se lạnh của đêm cuối cùng của năm cũ, lạc lỏng giữa dòng người vui vẻ ngoài kia, ta dừng chân lại nơi góc phố quen thuộc, nhâm nhi tách café sữa thân quen, lặng người quan sát dòng người hối hả như một thú vui giữa cuộc sống thường nhật.

Những ngày này, thành phố đã cuối đông. Cái lạnh Hà Nội không còn xơ xác nữa. Những buổi sáng, sương mù dày đặc, mưa lất phất, những con đường trở nên nhòe nhoẹt bởi bước chân người đi.

Ngày dài đêm đông, có người vui niềm vui trọn vẹn, có người buồn nổi buồn riêng mình, có người hưởng trọn ấm áp ngày đông, có người cảm chút lạnh sương gió, dù là gì đi chăng nữa, ngày cuối cùng của một năm cũ vẫn lặng lẽ trôi qua như vậy.  

Những đêm mùa đông Hà Nội mưa lạnh và dài lê thê, nhớ nhung giăng mắc như tơ trời, gieo vào lòng ta niềm thương nhớ một người, ở xa, rất xa. Đêm phập phồng, cay nồng nỗi nhớ...

Phố luênh loang mưa tràn ký ức... Ký ức trở mình thổn thức, để anh nhận ra một miền hạnh phúc nơi em cho bước chân anh tìm về: “Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc”, bỏ lại phía sau là một mùa đông lạnh cùng những giọt mưa nước mắt của Hà Nội đêm vì cô đơn khát thèm một hơi ấm…

Mùa đông yêu thương với những status ấm áp và ngọt ngào

Rồi đến một buổi sáng, mùa đông đột nhiên đến, không báo trước để rồi qua một đêm mưa rào, trời bỗng trở gió bấc làm cho người ta cảm thấy như đang ở giữa đêm đông lạnh giá.

Đông đã về, cái lạnh cứ rón rén như ngại ngùng điều gì đó, làn sương sớm răng mong manh liu điu trên mặt hồ, mờ mờ đầu ngõ nhỏ. Băng qua màn sương mong manh đến vô hình đó, ta mơ màng chờ cái nắng lẻ loi, bầu trời nắng mây, những cơn gió se sắt thổi vào lòng người những nỗi buồn man mác.

Ta giỏi chịu đựng cái giá rét của mùa đông, chịu đựng được cái lạnh lẽo của sự cô đơn nhưng đến khi cái ấm áp đến cháy bỏng của tình yêu đến, ta lại cảm thấy hụt hẫng, chới với. Dường như cái lạnh của mùa đông đã mặc định trong ta để rồi khi cái ấm áp đó đến lại không thể kịp làm quen với nó rồi lại bị đào thải, lại bị rời xa.

Mùa Đông- mùa của nỗi buồn tuyệt vọng trong cuộc đời cũ, mùa dễ gợi lên sự chiêm nghiệm về những điều tàn tạ 

Mùa đông ở Hà Nội, mặt trời thức dậy muộn hơn. Nhưng khi đó dường như nắng cũng dịu dàng hơn, tinh khiết hơn trong những công viên, hay ở những ban công mà giọt sương đêm còn đọng lại trên những cánh hoa…

Khi đêm xuống, mùa đông lại tạo cho Hà Nội một sắc màu và hương vị lạ lùng…Ai đó đã từng nói thật chí lý: hương đêm Hà Nội là bản giao hưởng của hoa, của gió, của sương, của đèn đường mờ tỏ và của tâm hồn con người khi yên tĩnh – nhất là trong những đêm đông…

Trời càng về đêm càng giá lạnh, làm cho đêm Giáng sinh thật gần gũi. Trên những phố lớn và tại những trung tâm vui chơi, mua sắm, vẫn có nhiều gia đình tìm đến chụp ảnh lưu niệm với ông già tuyết và cây thông khổng lồ.

Đêm đông Hà Nội dường như càng lung linh hơn và toả ra cái ấm áp từ những ngọn đèn cao áp, từ những đôi lứa say đắm bên nhau dưới những hàng ghế đá ven bờ hồ Gươm, hồ Thiền Quang, hồ Tây, hồ Thủ Lệ, sân vận động Mỹ Đình…

Có người đã tâm sự rằng rất thích lang thang qua những con phố vắng Hà thành để tận hưởng cái thú của người lãng tử “đêm đông lê gót phong trần tha phương”- như lời của một bài hát quen thuộc.

Như thế là, mùa đông Hà Nội không chỉ gợi lên sự yên tĩnh thẳm sâu, mùa đông Hà Nội còn bộc lộ một sự sống náo nhiệt, lam lũ và khỏe khoắn của những người lao động góp phần đem lại vẻ đẹp cho Thủ đô…

Những stt tâm trạng về đêm ai nghe cũng thấy nao lòng

Một đêm đông đi dạo ở Hà Nội, nó thấy thật nhiều điều. Hà Nội về đêm là một Hà Nội thật khác, không có xe cộ tấp nập người qua lại, không hối hả không bon chen. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc Hà Nội trầm hơn và ẩn trong đó là những số phận khác nhau của dòng đời.

Lời kết: Lang thang trong đêm đông mới thấy thật buồn, cái rét mướt của mùa đông rất lãng mạn nhưng cũng thật buồn, nó làm nền cho sự cô đơn thêm dài rộng, lạnh trong lòng còn tê tái hơn cả cái lạnh của phố xá, chuyện cũ – kỉ niệm mấy ai có thể hiểu. 

Có thể bạn muốn xem