STT có những điều thầm kín chẳng thể nói cùng ai
Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai. Đành giấu trong lòng chờ thời gian vùi lấp. Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập. Cười thật nhiều…chưa hẳn đã là vui…!
Có những lúc bạn buồn đến nỗi nước mắt cũng không rơi được nữa, có những nỗi buồn chỉ có thể một mình gặm nhấm, không thể nói cùng ai, không thể trút ra ngoài.
Đôi khi chúng ta quá quen với những nỗi buồn để rồi nhận ra mọi thứ đã trở nên quá đỗi bình thường đến mức tầm thường, không còn tức giận hay phải vấn vương nữa. Mà nó thay thế bằng nụ cười, bằng nỗi buồn chẳng biết kể cùng ai...
Một mình ôm tâm sự, từ ngày này sang tháng nọ, vẫn mãi mãi là kẻ đóng vai chú hề trong cuộc sống của chính mình. Mỗi khi nhìn vào gương lại thấy khuôn mặt chú hề như bật khóc.
Có những lúc nỗi buồn ngấm vào tận ruột gan nhưng không thể giải bày, tâm sự, sẽ không ai quan tâm lo lắng, mà chỉ là sự thõa mãn tính tò mò vớ vẩn của người ta.
Những dòng status suy tư - Khi cô đơn trở thành một thói quen...
Có những nỗi buồn chỉ giữ cho riêng mình thôi, đừng cho ai hay, vì người ta bận lắm, người ta cũng bận với những nỗi buồn của người ta nữa.
Nhiều lúc người ta cô đơn … không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh, mà đơn giản chỉ là không đủ cam đảm để giãi bày và tâm sự cùng họ.
Ai trong chúng ta cũng co những lần buồn đến cùng cực như thế, chỉ muốn tìm một chỗ khiến đôi chân mình đỡ mệt, con tim mình chẳng đau nữa…
Có những ngày buồn không biết kể cùng ai. Là những ngày vết thương mang màu nâu của nhớ. Là những khi bước trên con đường với hàng cây lá đổ, nhớ một người đã nắm tay rất khẽ, nói câu yêu và thề nguyện bạc đầu.
Có những ngày buồn chẳng biết kể cùng ai. Là ngày tự dưng nghĩ về người từng thương mà giờ đã cũ. Nghẹn ngăn tim, lệ đầy hoen mắt…
Có những câu chuyện chẳng biết bắt đầu ra sao? Khi trong thẳm sâu là vô vàn điều muốn nói. Chuyện để kể ra là ngàn vạn câu hỏi? Sau những tháng năm giữ lấy âm thầm.
Có những điều chẳng biết tỏ cùng ai. Nên năm tháng cứ mãi hoài ôm ấp. Như cơn mưa thấm sâu vùng đất thấp. Ủng hạt mầm và u uất lòng nhân.
Lời kết: Suy cho cùng, ai trong chúng ta cũng “Có những điều chẳng thể nói cùng ai”, nhưng vậy thì đã sao, đó là một phần cảm xúc của bạn, hãy để có những điều đặc biệt ấy đến với những người đủ khả năng cảm nhận nó. Ngay cả khi chẳng ai cảm nhận được, chúng ta cũng hãy sống trọn vẹn với mình, với phần lý trí, bản năng và cả đam mê đã tạo nên mỗi người trong cuộc đời.