Status chênh vênh- Cô gái tuổi 25, em nhận ra điều gì ?

Status chênh vênh- Cô gái tuổi 25, em nhận ra điều gì ? 25 sẽ thường xuyên nghe những câu càm ràm, những lời nhắc nhở bao giờ thì lấy chồng, già rồi đấy, rồi kiêu, rồi chảnh, rồi ế. Ờ, biết sao ta lựa chọn thế đấy, có ai sống thay ta được được đâu vậy nên kệ đi. Đến một thời...

25 sẽ thường xuyên nghe những câu càm ràm, những lời nhắc nhở bao giờ thì lấy chồng, già rồi đấy, rồi kiêu, rồi chảnh, rồi ế. Ờ, biết sao ta lựa chọn thế đấy, có ai sống thay ta được được đâu vậy nên kệ đi. Đến một thời điểm nào đó đủ duyên, đủ phận, đủ yêu thương thì người ắt sẽ đến.

25 ta thương hoài những chông chênh của cái khoảnh khắc chuyển giao giữa những bồng bột của tuổi trẻ với sự trưởng thành.

Vậy là 25 rồi đấy, cứ nghĩ còn trẻ lắm, ngày trước nghĩ 25 sẽ làm được nhiều lắm sẽ trở thành người như thế này, như thế kia, sẽ thực hiện được ước mơ này, hoài bão kia nhưng giờ nhanh thật đó 25 rồi vẫn ngây ngô hoài, vẫn buồn hoài với những thứ được gọi là tàm tạm.

25 vẫn khao khát những chuyến đi xa để được trải nghiệm, để cảm thấy mình nhỏ bé giữa thế giới này, để thấy những niềm hạnh phúc bình dị hay đôi khi là nỗi cô đơn hoang hoải và cả sự lạc lõng của một tâm hồn nhạy cảm. 

25 tiếp tục những chuyến đi. Ta đi và để lại những dấu chân nhỏ bé trên mỗi mảnh đất ta qua, để lưu giữ lại những tấm ảnh, những kỉ niệm làm hồi ức cho những tháng năm thanh xuân.

Những dòng status chênh vênh viết cho em...cô gái độc thân tuổi 25

25 ta biết yêu bản thân mình nhiều hơn rồi, thôi những so sánh khập khiễng, thôi trách mình kém cỏi mà làm những điều mình thích theo cảm hứng. 

Đúng là 25 ta thấy nỗi buồn bền vững hơn, cô đơn bền vững hơn nhưng ta thấy vẫn ổn là được và nhiều khi chính ta không muốn phá vỡ những điều tưởng như cố hữu ấy, ta ngại yêu, ngại bắt đầu một mối quan hệ.

25 tuổi cảm thấy già trước thế hệ bởi cái suy nghĩ non nớt đã bị thời gian cuốn phăng đi. Nhìn da dẻ không còn trắng trẻo, mượt mà như xưa, hai đứa thi nhau đắp mặt nạ, mua cái này cái nọ… mong cải thiện tình hình. Ngẫm rằng sao tuổi xuân trôi đi nhanh thế

25 tuổi mất đi vẻ ngọt ngào, trong trẻo của tuổi 20, thay vào là sự chín chắn của một người phụ nữ muốn được làm vợ làm mẹ nhưng đang bất lực trước con tim băng giá, mang nhiều nỗi đau.

Status hay viết cho em... những cô gái vẫn còn độc thân

25 tuổi không còn ngồi lau nước mắt cho những bộ phim tình cảm lâm lý, bi đát, không còn muốn nghe những bài nhạc trẻ, không xuýt xoa cho những người đi hát rong, hành khất.

25 tuổi ngồi xem phóng sự, chuyện đương thời, mở những bài nhạc trữ tình réo rắt của Lệ Quyên, bản nhạc không lời cổ điển, chỉ biết lướt nhìn những người hành khách rồi lục trong túi mấy ngàn đưa cho họ, bởi đã hiểu đó là số phận mỗi người, cuộc sống mưu sinh là vậy.

25 tuổi không còn cãi lời ba mẹ, giờ mới biết thương, biết khổ, biết chịu đựng, biết cái gì nên hay không nên, biết thay ba mẹ vạch kế hoạch, tổ chức đám cưới, biết lo cho gia đình, chăm cháu nhỏ, biết nhiều là thế nhưng cũng không thể vạch ra cho mình một lối đi.

25 tuổi nhiều đêm thức trắng gõ bàn phím, viết thành những câu chuyện kể, mỗi ngày đọc lại là mỗi ngày khác đi, nhìn lại cuộc đời cũng thấy mình chưa bao giờ nông nổi. 

25 tuổi nhìn đống sách vở hồi đại học, lật lại thấy sao vô tư quá, một mặt viết, vẽ, một mặt ghi lại những câu chuyện tếu trên giảng đường, lật lại ngẫm như đã lâu lắm ta chưa học, quên học, nhẹ thở dài nhìn lên thấy một kệ lớn những cuốn sách khoa học, triết lý, lời hay ý đẹp mà hồi xưa trằn trọc mua cho được, rồi lại nhịn cái áo, cái quần, bữa cơm trưa, mới biết mình đã già trong suy nghĩ kể từ đó.

25 tuổi không còn khóc cho những lần gia đình có chuyện, không buồn cho những đổ vỡ không may. Chỉ là  bây giờ đã học được cách biết chấp nhận tất cả mọi sự, rồi lại tin vào cái số, cái phận. Ngẫm lại những câu nói của người xưa rồi tấm tắc khen hay.

25 tuổi đã đi bao nhiêu nơi mà vẫn không tìm ra bến đỗ, không tìm ra cái thực sự là đam mê cho bản thân. Công việc không ổn định, khi làm nhà hàng, khách sạn, hướng dẫn viên, lúc viết báo, lúc chụp hình… có lúc lại đòi làm giáo viên. Nhưng mỗi nghề có vui mà cũng có buồn. Vẫn không thể hài lòng với hiện tạị, bởi bản chất con người quá tham lam.

Lời kết: Ừ thì hãy cứ vui đi, miễn sao còn cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy yêu và trân trọng những khoảnh khắc mà ta đang có, hãy sống cuộc đời của mình, cố gắng hoàn thành những mục tiêu còn dang dở, biến những thứ tàm tạm thành được được và tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình. 25 rồi đấy! Chúc cô gái nhỏ vẫn luôn an yên giữa đời!

Có thể bạn muốn xem