Yêu người không yêu mình là lựa chọn những đớn đau

Yêu người không yêu mình là lựa chọn những đớn đau Em luôn là người nói nhớ người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có nhớ em không? Em luôn là người nói thương người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có chút tình cảm nào cho em không? Em luôn xem người là ưu tiên nhưng với người...

Em luôn là người nói nhớ người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có nhớ em không? Em luôn là người nói thương người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có chút tình cảm nào cho em không? Em luôn xem người là ưu tiên nhưng với người em chỉ là sự lựa chọn.

 Em luôn muốn gần người thêm chút nữa, còn người thì luôn giữ khoảng cách với em. Em luôn thức rất khuya đợi người về chỉ để trả lời một tin nhắn, nhưng người vì vui vẻ với bạn không thể trả lời tin nhắn ngay cho em. Em một ngày kia vượt cả trăm cây số đến gặp người, không chút cảm xúc người lạnh lùng bảo em nên dừng lại. Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm...

Có một thời em đã như thế, yêu một người đến dốc hết cả tâm can, yêu đến cho đi mà không cần nhận lại, yêu đến dại khờ vô lối... vậy mà cuối cùng người cũng không thể hiểu và cũng không muốn hiểu...

Em biết mình vô cùng ngốc vì cứ muốn được gần bên người, lần đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người nhìn em, lúc ấy em đã biết tim mình lạc nhịp và cũng chính lúc ấy em cũng biết tiếp theo là những ngày tháng không dễ dàng... 

Những status xúc cảm bạn có thấy mình tốt hơn chính mình của hôm qua không?

Đâu cứ phải ánh mắt dịu dàng là yêu đâu, vậy mà em cứ đắm chìm trong đó, muốn yêu người tiếp những ngày người đã đau khổ, muốn thương người tiếp những ngày người đã chờ đợi trong vô vọng, muốn chia sẻ tiếp với người cuộc sống khó khăn người đang trải qua, muốn nắm tay người đi tiếp con đường trước mắt...

Người! chỉ là rung động thôi, chỉ là một phút yếu đuối cần ai đó san sẻ, một chút hiếu thắng nam nhi thoáng qua, và một chút đồng cảm với hoàn cảnh... ngoài ra chẳng có thương làm sao đến yêu được...

Yêu người không yêu mình là một kiểu tham gia vào ván cược xuẩn ngốc nhất của đời mình. Nhưng bất cứ tuổi trẻ nào cũng muốn chơi ván cược đó. Như đã nói, bất biết đúng sai được mất. Chỉ cần đem tim yêu và xúc cảm ra đặt tất thảy vào đối phương, dõi theo họ, nơm nớp lo sợ, nơm nớp lo âu.

 Rốt cuộc tuổi trẻ vẫn nhận ra rằng người đó hoàn toàn không yêu mình. Ván cược lúc này không chênh vênh được mất. Mà là mất hẳn, mất trắng, mất một cách triệt để vốn liếng cảm xúc yêu thương.

Yêu người không yêu mình chưa bao giờ là điều mà một người muốn lựa chọn. Vậy tại sao vẫn bất chấp trao tim đi yêu? Một kẻ chẳng yêu mình?

Status chênh vênh rồi ai cũng sẽ trải qua nỗi cô đơn trong đời

Em! chẳng cần biết mình sẽ đối mặt với những gì, chỉ muốn mỗi ngày được trò chuyện cùng người. Chẳng cần biết lí trí kêu gào ra sao, chỉ nghĩ đến con tim đang hoan hỉ. Chẳng cần biết người mỗi ngày gắng gượng những lời sáo rỗng, chỉ luôn biện minh cho mình và cho người...

Mỗi lần thấy mọi thứ nhạt nhòa lạc lõng, em lại nghĩ đến chuyện buông tay... vậy mà cứ bao lần em muốn bỏ quên người, thì tự nhiên người lại ngọt ngào với em, lại thêm vài lời làm chất xúc tác cho con tim hy vọng trở lại. Chỉ muốn ru mình một chút thôi, không thể ngủ ngon, chỉ mơ màng cũng được... tưởng tượng một ngày nào đó người có thể nhìn ra chân tình mà cảm động.

Vậy yêu một người không yêu mình có đau không, có mệt mỏi không, có thấy mình mất đi lòng tự trọng nhiều không... Yêu là như thế có đúng không? cho dù có đau đến vỡ vụn cũng không dám quay lưng, sợ mình lại bỏ lỡ điều gì trong khoảnh khắc ấy, cứ nuôi hy vọng mỗi ngày mỗi ngày người sẽ gần ta hơn chút nữa, cứ vô thức hy vọng ta sẽ ở lại trong thế giới của người, cứ nhắm mắt hy vọng đường sẽ không còn xa...

Em đã như thế, cố gắng đến cùng cho đến khi tự tay mình chạm vào cạn cùng của tuyệt vọng... em đã bật cười chua xót cho mình... cuối cùng em đã không thể chạm vào người.

Dù thế nào thì người không yêu mình cũng sẽ nhất quyết ra đi. Hoặc là mình vì quá đớn đau tự gạt bỏ họ. Hoặc là họ nhận ra tình cảm nơi mình mà ôm tim chạy mất.

 Vậy là mình đang từ tâm thế của kẻ cô đơn đi yêu một người có thể-cũng-cô-đơn-hoặc-không, trở thành tâm thế của kẻ cô đơn không-còn-yêu-ai-nữa. Để mình kịp nhận ra rằng, tình yêu ấy là thứ cảm xúc đẹp, là chất xúc tác đáng giá cho tháng ngày tuổi trẻ của mình.

Thật ra em đang cố gắng chạm gần hơn nỗi đau của chính mình... nỗi đau bất chấp... bất chấp xa xôi để gặp gỡ, bất chấp nắng mưa để yêu thương, bất chấp tủi hờn để hy vọng...

Vậy khi nào thì trái tim em sẽ bão hòa. Người đã lạnh lùng, quay lưng là không bao giờ ngoảnh lại, em cũng hy vọng như thế, người đừng nhìn lại, dù chỉ là một lời hỏi thăm... vì em sợ trái tim mình lại một lần mềm yếu, lại vì sợ bỏ lỡ người mà lại làm đau mình lần nữa... 

Lời kết: Không còn mong chờ, không còn hy vọng... vẫn biết rằng khó có thể phôi phai...nhưng đã biết chấp nhận người là thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thể thuộc về mình...

Có thể bạn muốn xem