Trận Chiến Trân Châu Cảng - Pearl Harbor

Trận Chiến Trân Châu Cảng - Pearl Harbor Tác phẩm của Michael Bay tái hiện lại một trong những trận chiến khủng khiếp nhất trong Thế chiến thứ hai, đó chính là sự kiện lịch sử kinh điển khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng năm 1941. Trong bộ phim, trận tập kích Trân Châu Cảng chỉ làm nền cho một cuộc tình tay ba éo le giữa một nữ y tá và hai phi công Mỹ: Rafe McCawley (Ben Affleck) và Danny Walker (Josh Hartnett) – hai người bạn rất thân thiết. Liệu ai sẽ sống sót qua những cuộc chiến khốc liệt này? Tự dưng hôm qua nổi hứng nghe lại bài There you’ll be của Faith Hill, còn tìm cả lời bài hát tiếng Anh và bản dịch tiếng Việt xem nữa chứ. Ngâm nga suốt cả buổi, lại hiểu được ca từ đâm ra cảm xúc tuôn như suối nguồn lật đật đi kiếm...

Tác phẩm của Michael Bay tái hiện lại một trong những trận chiến khủng khiếp nhất trong Thế chiến thứ hai, đó chính là sự kiện lịch sử kinh điển khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng năm 1941.

Trong bộ phim, trận tập kích Trân Châu Cảng chỉ làm nền cho một cuộc tình tay ba éo le giữa một nữ y tá và hai phi công Mỹ: Rafe McCawley (Ben Affleck) và Danny Walker (Josh Hartnett) – hai người bạn rất thân thiết. Liệu ai sẽ sống sót qua những cuộc chiến khốc liệt này?

Tự dưng hôm qua nổi hứng nghe lại bài There you’ll be của Faith Hill, còn tìm cả lời bài hát tiếng Anh và bản dịch tiếng Việt xem nữa chứ. Ngâm nga suốt cả buổi, lại hiểu được ca từ đâm ra cảm xúc tuôn như suối nguồn lật đật đi kiếm phim coi cho bằng được.

Cố chấp! Có lẽ từ này rất đúng với trường hợp lúc này của mình. Đã nghe bao lời giới thiệu từ bạn bè, mình vẫn không mảy may có tí ấn tượng nào với bộ phim Trân Châu Cảng. Haiz, chắc là do tính mình hay đong đỏng, thường thích làm gì thì làm, không thích bắt buộc kiểu ” làm đi, xem đi”.

Xem phim rồi ngồi ngẫm lại mấy bài lịch sử trong sách thời Thế chiến Thứ Hai, biết là tàn nhẫn, là mất mát, tổn thất khủng khiếp với những con số thống kê khổng lồ đó nhưng sách vẫn là sách, chỉ là những bức hình trắng đen không rõ cộng với phần nội dung khô khốc, thú thật là giáo viên gắng giảng hay như kể chuyện đi nữa nhưng được sinh ra và lớn lên giữa thời bình làm sao cảm nhận hết được sự khốc liệt của chiến tranh. Cách tốt nhất cho thế hệ mình là thông qua ngôn ngữ điện ảnh, vừa sống động, vừa chân thực (đương nhiên có vài chi tiết hư cấu, vậy mới nói gọi là phim).

Mỗi ngày, mình đều có hàng chục câu hỏi đầy mâu thuẫn để tự hỏi và tự tìm lời giải đáp (lại thêm một bằng chứng cho sự hâm hâm chủa mình >.<). Đây là một trong những câu hỏi hôm nay của mình: Chiến tranh và tình yêu có thể cùng tồn tại không? Cho nên chủ đề lần này sẽ là cảm nhận về tình yêu và chiến tranh nhỉ?

Xem sơ lược lịch sử, sau mỗi cuộc chiến tranh, thế giới dường như lại nhảy lên một nấc thang mới của sự tiến bộ, có thể nói chiến tranh đã thúc đẩy thế giới tiến tới tương lai, để dần hoàn thiện hơn. Nhưng chiến tranh là chiến tranh, là thứ sinh ra bởi tham vọng và những xung đột mâu thuẫn giữa người với người, giữa quốc gia này với quốc gia kia, là thứ gây nên bao tổn thương cho tâm hồn, thể chất và tính mạng con người cùng tổn thất về vật chất vô cùng lớn lao.

Trong mỗi người, tình yêu và tham vọng luôn song song tồn tại như ánh sáng và bóng tối, như hòa bình và chiến tranh. Tình yêu giúp con người bao dung, vị tha hơn; Tham vọng làm con người tàn bạo, ích kỉ hơn.

Ánh sáng luôn hiện hữu trong bóng tối và ngược lại. Dù chiến tranh khốc liệt cỡ nào, thì dù bất cứ đâu vẫn có thể cảm nhận được tình yêu vẫn tồn tại, tình yêu ở bất cứ dạng nào. Chính vì thế mà câu trả lời của mình là: Tình yêu và chiến tranh có thể tồn tại cùng nhau.

Bộ phim Trân Châu Cảng đã gợi lên câu hỏi và cả câu trả lời đó cho mình.Có thể nói bộ phim giống một bản tình ca hơn là chính sử. Nhưng cái tài của đạo diễn Micheal Bay là đã dùng tình cảm của nhân vật khắc họa sự tàn nhẫn của chiến tranh.

Trận oanh tạc của Không quân Nhật vào căn cứ chỉ huy Hạm đội Thái Bình Dương của Hoa Kỳ trên cảng Trân Châu ở quần đảo Hawaii thật đúng nghĩa bất ngờ. Ngày 7 tháng 12 năm 1941, hình ảnh một buổi sáng chủ nhật thật bình yên, đa số mọi người trong doanh trại vẫn còn ngủ yên trên chăn ấm nệm êm trừ vài người thức dậy sớm lo việc của mình mà chẳng hề hay số mệnh tàn nhẫn nhất đã đến. Là người xem, tất nhiên mình biết trước việc xảy với họ vậy mà vẫn xót xa vô cùng khi hình ảnh những người lính hải không quân chẳng kịp trở tay, người đang đánh răng dang dở miệng còn dính đầy bọt kem, người đang đi vệ sinh chẳng kịp kéo cả quần lên, thật chẳng biết là nên cười hay khóc nữa. Thật sự lúc đó mình bức xúc la lên: ” Sao mà chủ quan vậy trời”!

Mình đã phải nhắm cả mắt lại khi từng chiến hạm, từng người lính lần lượt ngã xuống, xác người chất khắp nơi. Điều làm mình phải quay cả mặt đi chính là lúc ở trạm quân y, Evelyn cùng các đồng nghiệp liều mạng chạy tới bệnh viện, họ chiến đấu giữa mặt trận bên ngoài lẫn bên trong bệnh viện. Tiếng đau đớn, gào thét của thương binh làm không khí căng như dây đàn khi các y bác sĩ phải cứu chữa họ giữa bom rơi pháo giật, mấy cô bạn của Evelyn rối cả lên, bủn rủn cả tay chân chẳng biết phải làm gì. Chính lúc đó mình mới phục Evelyn gì đâu khi cô vẫn cố bình tĩnh trấn an vị bác sĩ im lặng bối rối chẳng biết xử trí thế nào cho một anh bị cắt động mạch cổ. Cả khi nhìn thấy cô bạn Betty đã chết vì trúng đạn, dù đau lòng nhưng cô xác nhận thật nhanh đưa thẳng Betty vào chỗ chất xác.

Giờ là điểm chính của phim, tình yêu tam giác mang tên Rafe – Evelyn – Danny và tình bạn của Rafe và Danny.

Khúc mở đầu, phim đã cho ta thấy tình bạn giữa Rafe và Danny thật gắn bó, sâu sắc ngay từ thời thơ ấu. Danny thường bị cha mình đánh đập, chửi mắng, điều đó khiến cậu trở nên nhút nhát trước mọi người nhưng có Rafe, người bạn thân luôn che chở, giúp đỡ cậu vượt qua chính mình. Cả hai cùng nhau ước mơ và thực hiện ước mơ được bay trên bầu trời chiến đấu cho Tô quốc khi gia nhập vào Không quân. Chính từ đây bánh xe số phận họ bắt đầu chuyển động .

Rafe cùng Danny đều gặp Evelyn trong buổi kiểm tra sức khỏe. Anh chàng Rafe bị Evelyn hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chết cười với chàng Rafe khi dùng quyền sĩ quan lấy hồ sơ khám bệnh của một anh lính chưa chích ngừa sốt vàng da chỉ để tiếp cận với nàng. Evelyn biết tỏng tòng tong là chàng có ý với mình, thế là cô khiến chàng, một thanh niên cao to, lực lưỡng lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, đau thấu trời vì bị chích mà nào dám kêu, hậu quả của tội mê người đẹp là bị sốc thuốc (ai biểu chích rồi còn chích nữa) ngã lăn đùng ra tại chỗ, mặt đập xuống, gãy cả mũi, máu chảy lai láng..

Không bỏ cuộc, tối hôm sau, lúc Evelyn tan ca, chàng lại mò đến, lại lúng túng mời nàng uống champagne. Ngẩn ngơ thế nào để nút chai bắn vào cái mũi mới bị thương, nén đau, tay run run rót rượu, cuối cùng chịu không nổi phải la lên. Tưởng là xui xẻo hóa ra lại may, Evelyn đã xiêu lòng cho chàng nằm trên đùi mình, lấy đá chườm cho anh và lần đầu tiên họ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào bất tận.(Nói chung cặp này đoạn đầu rất dễ thương).

Chuyện xảy ra khi Rafe đi mặt trận ở Anh, để người yêu ở lại với lời hứa trở về mạnh mẽ của tình yêu. Dù cách xa nửa vòng trái đất, họ vẫn nhắn gửi những lời yêu thương qua từng bức thư. Trong một cuộc chiến, máy bay Rafe bị bắn rớt xuống biển, tuy nhiên, anh vẫn sống do được tàu của Pháp cứu vớt.

Căn cứ cho rằng anh đã chết. Evelyn vô cùng đau khổ và Danny cũng thế, họ gặp nhau, hai tâm hồn cùng tổn thương tìm đến nhau, ngọn lửa tình yêu bén dậy lúc nào không hay, Danny và Evelyn biết điều đó là không nên nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó. Khi Rafe trở về, tình huống này khiến họ khó xử vô cùng, cả hai vô cùng day dứt, cảm giác tội lỗi quấn lấy họ. Rafe vừa thất vọng vừa giận dữ, anh muốn dành giây phút anh và cô thực sự thuộc về nhau đó để mơ và có sức mạnh, động lực trở về bên người mình yêu, vậy mà giờ đây cô đã thuộc về người khác mà không ai xa lạ: là Danny người bạn thân nhất của anh .

Sau trận đánh nhau náo loạn cả quán rượu, Rafe – Danny chạy trốn cảnh vệ trên cùng chiếc xe. Trận chiến sáng hôm sau, họ lại sát cánh bên nhau chiến đấu (kết quả hợp tác là 7 máy bay Nhật bị hạ^^). Nhờ công trạng đó, họ được phân đi thi hành nhiệm vụ bảo mật ra đi không có đường về: thả bom bất ngờ trả đũa lại quân Nhật

Evelyn có thai, cô không nói cho Danny biết vì sợ trở thành gánh nặng của anh, chỉ có Rafe biết điều đó.

Nhiệm vụ có thể nói là thành công hoàn hảo nếu tất cả chiến sĩ tham gia sống sót. Hầu hết đều đã hi sinh, trong đó có cả Danny khi anh chắn mình cho Rafe. Anh có thể đã sống, có thể trở về bên Evelyn và đứa con sắp chào đời. Rafe đã luôn bảo vệ anh nên anh mong mình cũng sẽ bảo vệ được cho Rafe, trước lúc nhắm mắt điều làm anh hạnh phúc nhất là được nằm trong tay bạn mình và biết mình sắp được làm bố. Nguyện vọng cuối cùng của anh là mong Rafe tha thứ và thay anh chăm sóc, yêu thương, bảo vệ người con gái anh và Rafe yêu cùng đứa con chưa một lần được thấy.

Rafe đã làm đúng điều đó. Cảnh kết phim thật đẹp khi anh cùng con trai ( tên Danny, cùng tên với cha ruột) bay lên bầu trời lúc hoàng hôn rực rỡ nhất.

Mình chỉ không thích cách xử sự của Evelyn trong quan hệ với hai người con trai. Cô nói sẽ dành tình yêu cho Danny dù vẫn nhớ Rafe. Trong công việc, cô ấy rất quyết đoán nhưng trong tình cảm lại yếu đuối, mỏng manh.

Nói chung, bộ phim Trân Châu cảng là bộ phim khai thác tình cảm dựa trên lịch sử chiến tranh rất có ý nghĩa, rất sâu sắc. Tình yêu Tổ quốc, tình yêu đôi lứa, tình yêu đồng đội, bạn bè được đề cao. Mình thích hình ảnh anh lính phụ trách bếp da đen (không nhớ tên, lú lẫn rồi) đối với thuyền trưởng, anh tưởng rằng mình không hề được coi trọng, giá trị bản thân chưa được tôn trọng khi bị sắp xếp phụ trách việc bếp núc. Như linh cảm được, trước lúc bị tấn công, vị thuyền trưởng đã khẳng định năng lực anh bằng câu nói: ” Tôi rất hài lòng vì cậu”. Ông vơi bớt phần nào sự uất ức trước khi chết nhờ câu nói của anh: ” Thuyền trưởng đã huấn luyện chúng tôi rất tốt”. Tình yêu của những nhân vật khác cũng rất cảm động.

Cuối cùng, điều dẫn dắt mình đến bộ phim này phải kể đến ca khúc chính của phim: There you’ll be ( thích nhất đoạn dạo nhạc đầu rất hay,vừa hoài niệm vừa ấm áp), một ca húc hay về tình yêu thích hợp cho bất cứ ai đã, đang và sẽ yêu. Nó cũng rất thích hợp với mỗi khi tâm trạng mình không tốt. Nghe bài này, giống như được ôm vào lòng vỗ về vậy.

Nguồn: Hoa trong cát – Vnwriter

Có thể bạn muốn xem