STT Tháng 4 Những cơn mưa giấu những thương yêu vào nỗi nhớ

STT Tháng 4 Những cơn mưa giấu những thương yêu vào nỗi nhớ Mưa tháng 4. Có lẽ những khi này lòng người lại cần những cơn mưa nhất. không phải vì mưa như trút đi bao muộn phiền lẫn hồi ức chất chứa mà chỉ đơn giản mưa lại mang một mùa đã đi qua rồi trở lại đây, nơi mà mưa đã...

Mưa tháng 4. Có lẽ những khi này lòng người lại cần những cơn mưa nhất. không phải vì mưa như trút đi bao muộn phiền lẫn hồi ức chất chứa mà chỉ đơn giản mưa lại mang một mùa đã đi qua rồi trở lại đây, nơi mà mưa đã từng cuốn đi – mùa nhớ!

Mưa tháng 4.Giữa chốn đông đúc và bề bộn này tìm lại được nhau cũng thật khó, thôi thì cứ trôi theo những cơn mưa để nghe những nhịp buồn của thành phố, những âm thanh của cuộc sống thật gần gũi hay chỉ đơn giản là những nỗi nhớ đằng sau những cơn mưa…

Mưa tháng 4. Sáng thức giấc nghe mưa về qua phố từ lúc nào, những cơn mưa đầu mùa se lạnh mang vương vấn của mùa xuân. Những cây anh đào trên phố đang vươn mình dậy những chồi non. Những mầm xanh non mơn mởn, mong manh đang phấn khởi đón những cơn mưa vội để vươn lên mạnh mẽ khiến như cuộc sống đang chầm chậm trôi, ngày tháng cũng bớt những vội vã, những bộn bề của mùa cũ.

Tháng 4 cũng thật dài như những ngày xưa chăng nếu những cơn mưa cứ kéo ùa về cùng nỗi nhớ? Hay chỉ là những con đường dài bất tận khi đi về miền hồi ức? 

Mưa tháng 4. Những cơn mưa vội tháng 4 dường như phủ kín lối đi về. Mưa tháng 4, giấu cả những bộn bề, những lo toan vào nỗi nhớ. Mưa tháng 4 làm cho những hàng cây xanh mướt một màu, những góc phố vắng đi những chuyến xe vội vã, những đôi tình nhân chở nhau về rất vội, ai đó ngang qua nhau trong cơn mưa tháng 4 vội vã.

 STT Tháng 4 những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng ai đó trùng xuống

Có lẽ tháng 4 sẽ không vội vàng trả lời, tháng 4 vẫn sẽ đẹp, vân sẽ dịu dàng cho những tâm hồn thôi hoài mong. Sài Gòn với cơn mưa đầu mùa cũng trông thật lạ, lạ bởi lần đầu tiên ngắm mưa ở nơi đây, ở một góc Sài Gòn nào đấy, mưa vẫn rơi như độ nào, mưa cho nỗi nhớ và kỉ niệm. 

Tháng 4, những cơn mưa giấu những thương yêu vào nỗi nhớ. Mưa như có gì chờ đợi, như có gì nhớ mong... Và những cơn mưa vội tháng 4 mùa này mới làm cho lòng phố chùng xuống, buồn mênh mang. 

Mưa tháng 4. Đâu đó thấp thoáng dưới tán cây xanh những điều nuối tiếc, những điều chờ đợi và cả sự trầm trồ đến ngạc nhiên trên những khuôn mặt rạng rỡ khi cầm ô một mình dưới mưa ngắm những mầm non đang thổn thức.

Mưa tháng 4. Anh cũng chả biết anh đã yêu những cơn mưa đầu mùa từ lúc nào, tháng 4 những cơn mưa mát lành và hoang hoải, những cơn mưa xoa dịu những tháng ngày bộn bề, tất bật và bỏng rát. Ngày tháng cứ chầm chậm trôi, những cơn mưa tháng 4 đến rồi đi cũng thật vội. 

Mưa tháng 4. Ào ạt, rả rích và đột ngột. Giống như những cơn gió nồm nam chỉ thổi khi mùa sang, mang những điều gì đó mới mẻ để thêm dư vị cho cuộc sống. Để rồi vội vã ra đi đến những vùng đất mới mà chưa biết là đâu.

 Stt đổ vỡ trong tình yêu Không phải ai cũng đủ hòa hợp để yêu nhau

Mưa cũng đã tạnh, có lẽ lâu rồi mưa mới lại về nơi đây. Mưa có thể đến rồi lại đi bất chợt song dường như có những người sẽ không đồng hành cùng với mưa được nữa. Sẽ không còn nữa, sẽ thôi mong chờ và cũng sẽ thôi không còn nữa. Mưa chỉ đến như một người đưa tin vô tình mang lại những lá thư đong đầy những nỗi nhớ xưa về đây, chỉ mang lại thêm những hoài mong thôi. Mưa vô tình thật…

Những cơn mưa tháng 4 giấu đi cả những cơn gió mùa đông còn lẩn khuất, mà thay vào đó bằng những cơn gió giao mùa. 

Gió tháng 4, gió của những ngày mưa chuyển mùa, lòng phố mênh mang, sâu thẳm đợi mùa sang. Nhìn xuống phố thấy ai đó đang tư lự trong cơn mưa vội, bất giác lòng chùng xuống. Một cảm giác thật lạ, thấy những cơn mưa tháng 4 trốn cả vào nỗi nhớ.

Mưa tháng 4. Mưa vội vả trút những giọt buồn không ngớt lên những chiếc lá cũng như lòng ai cũng muốn nhờ mưa trút đi những giọt sầu trên mắt mỗi khi bản tình buồn đâu đó góc phố quen thuộc vang lên

Stt chào tháng 4 Cảm ơn tháng Tư đã mở ra trước mắt ta một cung đường mới

Tháng 4, những cơn mưa vội giấu yêu thương vào lòng phố. Nhắc nhở ai đó mùa đang sang, không còn mùa đông, phố trầm lặng, đứng lặng nhìn những con đường hàng ngày ta vẫn đi thấy những cánh hoa anh đào đang về với đất để nhường chỗ cho những chồi xanh, thấy mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn như nơi đây đã trở thành một phần trong kí ức của mình.

Lời kết: Mưa tháng 4. Có lẽ những khi này lòng người lại cần những cơn

Có thể bạn muốn xem