STT phố không em buồn lắm em ơi!

STT phố không em buồn lắm em ơi! Đêm kéo lên phố những buồn thương hoài niệm, đêm phủ màu buồn, lên phố đơn côi. Mà không, phố vẫn đông, phố tấp nập, phố cũng ồn ào, chỉ có mình anh Phố bây giờ buồn lắm em ơi! Khi mưa cứ kéo về đợt này sang đợt khác....

Đêm kéo lên phố những buồn thương hoài niệm, đêm phủ màu buồn, lên phố đơn côi. Mà không, phố vẫn đông, phố tấp nập, phố cũng ồn ào, chỉ có mình anh

Phố bây giờ buồn lắm em ơi! Khi mưa cứ kéo về đợt này sang đợt khác. Hình như hôm qua nắng có về giây lát, rồi cũng buồn, nhường chỗ những cơn mưa.

Phố bây giờ chắc quên chuyện chúng mình, quên những con đường từng in dấu chân hai đứa. Đôi lần giận nhau không về chung đường nữa vậy mà có người chờ ở cuối phố thật lâu.

Trong phố đêm, anh nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Anh không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.

STT từ ngày em bước đi, có bao giờ anh nghĩ đến em không

Em biết không, bầu trời đêm nhiều sao nhưng vẫn có một vì sao lẻ bóng cô đơn một mình ở phía bầu trời. Vì sao đó chẳng hẳn là hiện thân của cuộc đời anh.

Phố xá đông người nhưng lòng thì cô đơn. Tại sao tình yêu lại phải tổn thương như vậy. Một kẻ hay mơ mang vác con tim của gã khờ. Giấu những nỗi buồn không hiểu vì sao

Nhớ thương vơi đầy đêm nay trên đồn vắng. Thương em anh thương nhiều lắm. Em ơi biết cho chăng tỉnh lẻ đêm buồn. Đây ngoại ô, nhạt ánh đèn khuya.

Đêm nay mưa nhiều con phố buồn lắm anh ơi. Phương xa quê người anh nhớ gì đến em không. Giờ đây một mình cô đơn cùng đêm vắng. Nghe mưa rớt bên lòng ôi kỷ niệm dâng lên xót xa.

Mưa rớt ngoài hiên mưa rớt trong lòng, mưa của đêm nào hai đứa mình nép sát bên nhau. Nay...thôi đã hết rồi, bao ước mơ đời đã không còn nữa anh ơi. Nhớ lắm ngày xưa có em cùng chung đường.

Ai  gửi anh cái lạnh đầu đông? để một sớm nắng hồng không về trên lối cũ. Bò cạp tím rùng mình trong giấc ngủ, chiều vô tình bỏ mặc gió lang thang!

Em lạc chốn nào khi thành phố buồn tênh? Để một gã khờ như anh cứ mải mê đi giữa bến bờ hư – thực…Câu trả lời phải chăng trong những đêm dài thao thức, để những giọt lệ đầy; những ký ức xa xôi?

Lời kết: Em biết không, từ ngày em đi đường xưa bây giờ mình anh lẻ bước. Không em phố khác đi nhiều, gót chân cợt đùa khói thuốc, võ vàng phác nét cô liêu.

Có thể bạn muốn xem