Stt mưa Những ngày mưa rả rích trong ta cũng có những cơn mưa lòng

Stt mưa Những ngày mưa rả rích trong ta cũng có những cơn mưa lòng Khi những ngày mưa bão kéo tới là những kí ức ngày bé lại quay về. Nhớ những đêm gió mạnh đập tung cửa, gió lướt vù vù như gào thét trên mái tôn, rồi mưa bắt đầu rơi lộp độp. Bạn bảo nếu mà thương hãy thương người nào...

Khi những ngày mưa bão kéo tới là những kí ức ngày bé lại quay về. Nhớ những đêm gió mạnh đập tung cửa, gió lướt vù vù như gào thét trên mái tôn, rồi mưa bắt đầu rơi lộp độp.

Bạn bảo nếu mà thương hãy thương người nào sẵn sàng đón đưa mình dẫu là ngày mưa bay tầm tã. Người ta không ngại ngần phải đẫm sương gió vì mình, không ngại phải đổi thay, không ngại phải từ bỏ thói quen vì mình. 

Hà Nội mưa. Mưa trắng trời trắng đất. Mưa ngập đường ngập phố. Cả tháng nay mưa cứ day dứt mãi không thôi. Bão này đi qua, bão khác tràn về. Tháng 7 của nó đã qua từ lúc nào, vậy mà, mưa vẫn rơi và… rơi hoài trên phố…

Người ta nói mưa thường mang đến nỗi buồn, có lẽ là đúng, rất ít người thấy mưa mà lại vui, mưa ẩm ướt làm tâm trạng trùng xuống và bất chợt nhớ về điều gì đó quen thuộc. Nhưng mỗi khi mưa, đầu óc như tỉnh táo và nghĩ được nhiều thứ hơn nhất là trong đêm tối, khoảnh khắc ấy thật kì diệu. 

Status tổn thương trong tình yêu giúp ta trưởng thành hơn, tình yêu không còn là tất cả nữa

Sẽ chọn một bức hình ngày nắng để trưng giữa ngày mưa, vì em mong, sau cơn mưa trời sẽ sáng. Dù niềm vui vốn ngắn, nỗi buồn lại sâu, và có lẽ, rất lâu rất lâu nữa, những ánh nắng ấm áp mới lại về, sưởi ấm những ngày mưa…

Chiều nay vừa về Hà Nội. Sáng mở mắt dậy thấy mưa quá chừng, đường lênh láng nước, nó tính nghỉ làm thêm ở nhà ngủ tiếp. Vậy mà cuối cùng vẫn quyết đội trời đến công ty và mưa ướt gần hết quần ^^. Trưa thì ì ạch đạp xe, lội nước mãi mới về đến phòng trọ thân yêu và quần lại ướt tập 2:x. 

Mưa xám trời những ngày Hà Nội nổi bão. Ào ạt rơi trên ngói, mưa lạc xuống mái hiên rồi vỡ òa thành đám bụi trắng xóa, đậu hững hờ trên những cánh hoa tim tím mỏng manh ai đó vô tình để quên bên cửa sổ. Bản nhạc không lời nhè nhẹ cất lên từ khung cửa ngôi nhà đối diện, vang suốt chiều mưa, như thể chỉ dừng lại một chút thôi, cơn mưa ấy, cái hanh hao lạnh ấy, cả những cánh hoa tím mỏng trong veo ấy sẽ ngay lập tức tan biến đi như chưa từng tồn tại…

Mưa trên đầu, mưa dưới đường, mưa trong lòng. Xối xả. Từ trước đến giờ nó không hề bận tâm đến chuyện nó đang ở đâu, chỉ cần thấy mưa bão là thích lắm. Ở Hà Nội cũng có cái hay của mưa bão Hà Nội. Hồ Gươm vẫn trầm và lắng ngay cả khi cơn bão đi qua. Cầu Long Biên vẫn khoác chiếc áo màu xưa cũ ấy trong mưa trong gió. 

Những ngày mưa rả rích, em ru mình chập chờn giữa tiếng tí tách của màn mưa. Sợ lắm những lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, quay ngang quay ngửa rồi nhìn ngược lại lòng mình, chỉ thấy một khoảng rộng trống huơ trống hoác. Mọi thứ lặng lẽ. Em lặng lẽ. Chỉ có tiếng mưa rả rích vẫn khẽ cứa vào lòng người những dự cảm xót xa…

Mưa...Dòng người, dòng xe cộ, vẫn mặc mưa bão mà thong dong trên phố. Gió vẫn nhạt nhòa tạt qua tai, táp vào cửa kính ô tô. Chỉ có điều, không gian và cả những cảm xúc không còn giống như ngày nó còn nhỏ nữa.

Stt nắng mùa thu, nắng tháng 8 cùng những cơn mưa bất chợt cảm xúc mùa thu luôn khiến ta xao xuyến

Quán cà phê bên bờ sông một ngày mưa ướt, ai cũng hiền từ ngồi nhìn mưa vô định. Em bảo giá mà người ta hiểu em hơn, sẽ thấy em đáng yêu gấp nhiều lần cô gái mà người ta đang chung bước. 

Một giọt mưa xẹt ngang ống kính, em sững lại, quay người ôm chặt máy ảnh rồi vội vàng lôi vạt áo ra lau. Phía ngược chiều, dòng người tràn lên, em nhỏ bé lập tức lọt thỏm giữa đám người đỏ trắng. Mưa vẫn táp vào mặt, từng dòng, từng dòng. Gió chẳng ngừng rít bên tai. Chỉ có em bất động. Rồi chợt thấy mình nhỏ nhoi và hoang hoải vô cùng giữa dòng người vội vã ấy…

Bỗng nhận ra nó đã trưởng thành hơn đôi chút. Mỗi cung bậc cảm xúc cũng khác, mỗi sự cảm nhận trong tim cũng đã thay đổi. Ngồi nghe nhạc, nhâm nhi café và nghe mưa rơi, nó tự hỏi giờ này ở quê mưa có lụt sân không? Cây cối trong vườn hay giàn mướp của bố có bị đổ không? Gió bão có làm tốc mái nhà hay thổi bay máng nước như ngày trước nữa hay không? 

Những ngày mưa rả rích - phố phường ướt sũng, lòng người hanh hao. Em lao mình ra giữa màn mưa trắng xóa, vì biết dù chỉ dừng lại một chút thôi, em sẽ chết ngập trong đám đầm lầy của cảm xúc - thứ cảm xúc hoang hoải, trống rỗng như chính màn mưa xám lạnh đến gai người. Một tay bấm, một tay vội vã che mưa, em ôm máy ảnh chạy lên phía trước dòng người hối hả.

Tháng 8, bao giờ trời thôi mưa? Hết tháng dương rồi đến tháng âm. Nó mong da diết một ngày thật nắng và trong veo, nó sẽ bỏ bê công việc làm thêm, tạm gác kế hoạch kiếm tiền đi khám phá thế giới qua một bên, tạm để lại Hà Nội với những nỗi cô đơn không lý do…, nó sẽ bắt xe về nhà và chờ cơn bão đi qua hiên nhà…

Lời kết: Người ta vội vàng đi lướt qua nhau để tránh cái ướt át của phố phường đang đỏng đảnh giữa mùa ẩm thấp. Mưa vốn như một thứ xúc tác kỳ lạ, luôn dễ dàng kéo tuột con người trôi về miền ký ức chênh chao. 

Có thể bạn muốn xem