Stt Đôi điều về tháng sáu mơn man lòng bình yên đến lạ

Stt Đôi điều về tháng sáu mơn man lòng bình yên đến lạ Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Ta ngồi đây lắng nghe tháng sáu ùa về, nhẹ nhàng và bất chợt… Chiều nay nắng vẫn trong xanh, trên cao gió...

Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Ta ngồi đây lắng nghe tháng sáu ùa về, nhẹ nhàng và bất chợt…

Chiều nay nắng vẫn trong xanh, trên cao gió vẫn ngọt lành, hạ nơi đây chỉ thoáng qua với mớ ký ức bùng nhùng thôi còn đậm vị. Đôi lúc lòng còn thấy lạnh, lạnh khi nhớ tới một thời tháng sáu chưa hẳn đã vào thu, một thời mà tháng sáu vẫn còn rực cháy lên những khoảng trời nô nức gió…

Chiều nay không đổ hoàng hôn, những bóng người cũng không còn ngả nghiêng theo mấy con nắng cuối ngày vàng vọt nữa, chỉ nghe thấp thoáng đâu đây một chút hững hờ của kẻ ra đi, một chút vấn vương của người ở lại…

Tháng sáu chợt về ngập ngừng trên mái trời, khẽ buông lơi vài ba vạt nắng xuống con đường thân quen mà sưởi ấm những hanh hao, những u mê sầu lắng. Vẫn còn đây mưa rào bất chợt; vẫn dịu dàng sắc thắm mênh mang; vẫn những loài gió lang thang cợt đùa trên mấy tàng cây xao xác lá. Ấy vậy mà nơi chốn thân quen bây giờ xa lạ, thiếu điều gì hay vắng mất người nào? Ai biết, bao năm qua tháng sáu đón ta về lại nơi này, chờ đợi điều gì, tháng sáu chưa bao giờ kể.

Lúa càng trĩu thì lưng cha mẹ càng còng, hạt gạo càng trắng thì tóc cha mẹ lại càng khét mùi nắng cháy.

Mùa này

Mùa này nỗi nhớ phiêu linh, lòng người như có gió lùa trôi không hạn định. Nắng lang thang hoang hoải lạc đường tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố bơ vơ, để lại phố vắng thẫn thờ với cái tiết trời mây đan kín lối, lạnh run run gõ nhịp ân tình, người lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm trời xanh…

Mùa này cũng đã nghe tiếng ve ran đầy ở những khoảng trời xa lắc, đã nghe thấp thoáng hương bưởi ngập ngừng trong cái nắng chang chang, đã thấy cánh cò lượn lờ trong những chiều lặng gió. Con người ta xa xôi quê hương đất mẹ, thời gian có bôi xóa bao nhiêu, họ trở nên cứng rắn bao nhiêu đi nữa thì khi trở về với quê hương ắt hẳn phải mềm lòng.

Đằng đông ửng đỏ nhưng chưa thấy nắng, trời tờ mơ dăm ba đợt sương bảng lảng ngang vai. Tôi thích cái không khí của sớm mùa hè trên đất cao nguyên đến lạ, trời mát mẻ; trong lành, những thanh âm; những mùi hương mát rượi. Lòng khẽ yên bình với bản giao hưởng hừng đông, tôi nghe đâu đây nỗi nhớ dâng tràn, nhẹ nhàng & lãng mạn….

Tôi nhớ

Từ tờ mờ đất cho đến tối lặn mặt trời không nhìn rõ mặt người, người làng tôi mới í ới gọi nhau về, lưng đau, tay mỏi, mặt sưng phù hay tay chân bị nhuộm một lớp màu vàng của màu đất thì có hề gì, người làng tôi vẫn cần mẫn chăm chỉ đưa tay đều đều cắm những mầm sống mang lại những hy vọng, mong muốn mới về cho tương lai con em mình…. Nhà thì cấy năm sào, nhà thì một mẫu, hai mẫu, vẫn bảo nhau cố thêm ít nữa để lấy tiền cho con đi học, làm một hai ngày thì có xá gì, chỉ cần có cái chữ, cái học thì dù bố mẹ phải làm thêm mấy sào cũng có sao…

Nhớ ngày nào theo cha đi cày ruộng. Cha đánh trâu cày trên thửa ruộng mênh mông nước, còn tôi ngồi trên bờ thích thú nhìn con trâu ngoan ngoãn đi theo lời cha chỉ bảo. Tuổi còn nhỏ nhưng tôi đã thấu hiểu những nhọc nhằn của người dân quê tôi. Tôi thương cha mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cực khổ với ruộng đồng quanh năm suốt tháng. Có được hạt gạo, có được áo quần cho anh em tôi đến trường cha phải vất vả lắm. Tôi ước lớn thật nhanh để cầm cày giúp cha. Những lúc nghe tôi nói vậy cha bảo, thương cha thì học hành cho giỏi để rời đồng đất quê hương cho cuộc sống đỡ cực nhọc hơn. Nghe lời cha, tôi lao vào học, để rồi ngày lên thành phố, tôi đã thẫn thờ đứng nhìn cánh đồng quê xanh biếc, mênh mông cả buổi chiều. Tôi biết ruộng đồng quê nhà đã thấm vào máu, vào thịt mình rồi...

Lời kết: Tháng sáu, mọi thứ vẫn vậy, cảnh vật vẫn vậy. Vẫn đó cánh đồng lúa, vẫn đó những cơn mưa. Người ở, người đi, người quên, người nhớ.  Và để rồi  ai đi xa, lòng cũng bâng khuâng, rộn ràng nhớ về những ngày xưa.

Có thể bạn muốn xem