STT chúng ta đã một thời đi qua đời nhau thật đẹp phải không "bạn thân cũ"

STT chúng ta đã một thời đi qua đời nhau thật đẹp phải không "bạn thân cũ" Chúng ta đã từng thân nhau như vậy, cùng nắm tay ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cũng hoài vọng về tương lai, cùng khát khao những điều tốt đẹp, cùng nhắn nhủ những lời dịu dàng. Nhưng chỉ là đã từng… Chúng ta đã cùng khóc, cùng cười, cùng...

Chúng ta đã từng thân nhau như vậy, cùng nắm tay ngắm nhìn trời xanh mây trắng, cũng hoài vọng về tương lai, cùng khát khao những điều tốt đẹp, cùng nhắn nhủ những lời dịu dàng. Nhưng chỉ là đã từng…

Chúng ta đã cùng khóc, cùng cười, cùng chia sẻ bao suy nghĩ cho nhau, vậy mà giờ đây đến nhìn nhau một cái cũng thấy ngượng. Chúng ta đã từng ngây ngô nghĩ rằng sẽ thân nhau rất rất rất rất lâu, vậy mà hiện tại ta đã có "bạn thân mới" cho riêng mình

Ngày ấy, mỗi khi có một bài hát mới phát hành, chúng ta lại cùng nhau ngồi nghe. Ngày ấy, mỗi khi có một cuốn sách sắp xuất bản, bạn sẽ bảo với tôi ngay. Trên giá sách vẫn còn đó, những cuốn sách có chữ ký của hai chúng ta. Nhưng tình cảm giữa hai chúng ta, giờ chỉ còn là quá khứ.

Chúng ta đã từng vui vẻ, đã từng thân thiết với nhau nhiều như vậy, tôi tự hỏi không biết họ có phút nào nhớ đến không. Có lẽ vấn đề của tôi chính là “biết cách làm quen, nhưng không biết cách làm bạn”. Cứ như vậy, người ta cứ đến, rồi đi, cuối cùng cũng chỉ còn mỗi mình tôi cô đơn đến cuối những năm tháng sau này mà thôi.

Thì ra, người ta vẫn thường bảo, hai chữ “bạn thân cũ”, thậm chí còn đau lòng hơn hai chữ “người yêu cũ” rất nhiều, chẳng hề sai. Ngày trước, bạn xuất hiện trong những câu chuyện của tôi như một người tri âm tri kỉ, mà giờ đây, nếu có vô tình nhắc về bạn, tôi lại gọi bạn là “một người bạn cũ”.

Ta nhận ra rằng chỉ là bạn thân lâu năm không có nghĩa là nó đủ quý giá để người ta phải gìn giữ. Cuộc sống mỗi người sẽ có những định hướng khác nhau, suy nghĩ và niềm tin sẽ dần thay đổi và chúng ta sẽ không bao giờ trở lại là chúng ta của ngày xưa nữa. Tớ đã biết điều này từ lâu, và cậu cũng không còn là cậu bạn ngày xưa của tớ nữa.

Những kỉ niệm tuyệt vời nhất mà tớ từng có chính là những khi bên cạnh cậu, nhưng đó cũng chỉ là kỉ niệm mà thôi. Chúng mình sẽ không cùng nhau đồng hành nữa, sẽ không còn những kỉ niệm như thời ấy. Cuộc sống của mỗi người vẫn cứ tiếp tục…

Bạn thân, thật may mắn khi tôi có bạn, cảm ơn nhé!

Từng có một khoảnh khắc tôi hy vọng thời gian mãi mãi ngừng lại, được đắm chìm trong thứ dư vị thời son trẻ dưới khoảng trời thanh xuân, nơi có tôi, có bạn, có chúng ta cùng cười, cùng khóc, cùng ước mơ. Nơi ấy, năm tháng nhạt nhòa đã vô tình xóa mờ đi kỷ niệm, tình bạn ấy giờ đây chỉ dám gọi bằng hai chữ “đã từng”.

Chúng mình đã từng thân nhau như thế, những tháng ngày cùng nhau rong ruổi khắp thành phố, mặc cho đời hối hả, ta vẫn an yên tựa vào nhau, dành cho nhau thứ tình cảm chân thành nhất, không giả dối, không ganh đua với đời,.. Vậy mà, thời gian đã vô tình lấy đi sự trong trẻo ngây ngô ấy, hay chính chúng ta cũng không tìm ra câu trả lời cho những tháng năm nhạt màu kia. Xa dần, rồi xa mãi …

Giờ đây, tôi thèm lắm cái nhíu mày hờn trách của bạn, cái giận hờn vu vơ rồi dễ dàng xí xóa như đứa trẻ, thèm những câu hỏi bâng quơ dành cho nhau. Mỗi đứa một thành phố, một nỗi lo riêng, một mối qua hệ riêng, dần xóa nhòa đi kỷ niệm, như trang sách đã úa màu tàn phai theo tháng năm. Thời gian thật đáng sợ biết bao!

Giờ đây, ngả đầu lên sân thượng, bầu trời vẫn trong xanh như năm ấy, nhưng lại chẳng còn ai nằm kề bên ngắm mây, đếm máy bay. Còn có ai nhớ về điều ước năm xưa không?

Giờ đây đứng ở hiện tại, hoang hoải ngoái nhìn tìm lối về ngày cũ cũng là điều quá đỗi khó khăn, một tin nhắn hỏi thăm cũng trở nên xa lạ, không biết phải bắt đầu từ đâu, câu hỏi lúng túng “khỏe không?” cũng khiến lòng ai thắt lại.

Cậu vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tớ, dù không còn là bạn nhưng tớ vẫn luôn mong cậu được hạnh phúc và mãn nguyện. Sau tất cả, cậu giúp tớ trở thành con người như hiện tại, vì vậy, cảm ơn nhé, người bạn từng thân…

Thiết nghĩ khi lớn lên ai cũng có một con đường mà bản thân đã chọn, và có lẽ ta đã không thể đi cùng nhau nữa, rất buồn đấy. Nhưng đó là con đường mà cả hai ta đều chọn, có thể chúng ta đã sai nhưng lại chẳng thể quay đầu lại được nữa phải không. Hãy bước tiếp nhé bạn của tôi, những năm qua thực sự rất vui khi chúng ta là bạn thân đấy.

Lời kết: Chúng mình đã từng thân nhau như thế, nhưng bây giờ lỡ hóa người xa lạ mất rồi, một cái chào nhau cũng làm đôi tay ai lúng túng, nên thôi đành bất lực im lặng cho dòng chảy thời gian trôi đi, để kỷ niệm vẫn vẹn nguyên và tròn đầy, không xô lệch méo mó khi cất lời hỏi thăm. Nếu có kiếp sau, chúng mình vẫn là tri kỷ nhé!

Có thể bạn muốn xem