Stt cảm xúc gửi lời chào đến tháng 4, tháng của trời xanh nắng hồng và hoa loa kèn trắng tinh khôi

Stt cảm xúc gửi lời chào đến tháng 4, tháng của trời xanh nắng hồng và hoa loa kèn trắng tinh khôi “ Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế… Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi… Nắng nhẹ nhàng, mây cũng nhẹ nhàng, hát giấc mơ nào xa lắm… Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi...

“ Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế… Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi… Nắng nhẹ nhàng, mây cũng nhẹ nhàng, hát giấc mơ nào xa lắm… Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh…” Giai điệu êm ái của bài hát “Tháng tư về” văng vẳng phát ra từ một quán cà phê nào đó trên con phố nhỏ. Tháng tư gõ cửa, thời tiết bắt đầu ấm dần cũng là lúc hoa loa kèn trắng đong đầy trên những chiếc xe đạp, rong ruổi khắp phố phường.

Những stt hay và chất mà người con gái cần ghi nhớ để có một tình yêu đúng đắn

Những dòng chữ này dành tặng cho những ngày tiết trời đang chớm vào hạ, cho những làn gió thật nhẹ, cho cơn mưa rào đầu tiên, cho bông hoa loa kèn mỉm cười tinh khôi, cho suối tóc mây bồng bềnh của những nàng thiếu nữ tung bay trên phố, cho tháng 4, cho những gì tinh khôi nhất mà chúng ta có thể gọi tên. Tháng 4, những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa cuối xuân ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh mênh mang gợi cảm.

 

Nắng tháng Tư không còn run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân và cái rét nàng Bân thổn thức… Nắng tháng Tư cũng không chói chang gay gắt, thắp lửa nhiệt tình và hết mình, ganh đua cùng những chùm hoa phượng đỏ một cách lẳng lơ và khiêu gợi giữa mùa hè… Nắng tháng Tư nồng nàn như một tình nhân đang độ xuân thì, tràn đầy yêu mến, khát khao và hiến dâng, cùng gió tháng Tư dệt nên những bài tình tươi mới tuổi bình yên…

Lá đổ đầy trên phố, ngập chiều tháng Tư như nỗi nhớ thầm níu kéo gót xuân hồng đang dần xa. Nhưng khi ngước nhìn lên những cành cao, ta lại bắt gặp một màu xanh mênh mang đến rợn người, hòa trong sắc xanh của mây trời và lòng người trên phố. Nghe lòng chợt thanh thản và bình yên đến lạ kỳ khi bàn chân chầm chậm bước đi giữa hai mảng màu trong bức tranh kết hợp hài hòa của nắng, lá và gió, và hồn người – dệt nên từ những ân tình tháng Tư như thế…

 

Tháng 4, suy ngẫm một chút cho mình, cho người, cho mùa đi qua. Xin bước chân người đi qua đời cứ nhẹ nhàng và tĩnh lặng như thế, đừng làm vỡ nát bông hoa loa kèn tinh khôi, đừng làm xao lòng mong đợi. Cũng đừng đi qua con đường quen, bởi ký ức thì mãi là ký ức chẳng thể nào quên đi được, có chăng nó chỉ ngủ yên. Vết thương nào rồi cũng phải khép miệng, phải không?

Tháng Tư…

Từng giọt café  rơi lặng thầm trong đêm….

Chập chờn giữa nhớ và quên, giữa thương yêu và hờn trách… Chênh vênh đôi bờ hư thực trong ký ức một tình yêu nồng nàn như nắng, như lá và như gió tháng Tư…Tháng 4 đã bắt đầu phủ lên đất trời, thấm vào lòng người cái màu trắng thuần khiết, có lẽ để nhắc nhớ rằng ký ức đã qua không về lại được, nó đã trở thành cái có tên gọi: ký ức và quá khứ. Bỗng nhớ lắm những sáng, những chiều cùng nhau đi dọc con phố, đâu cũng tràn ngập hoa loa kèn.

Stt tâm trạng và sâu sắc nói thay những mong ước của người con gái khi yêu

Lang thang trong ký ức. Để làm gì chứ? Để ru mình, ru tình và ru người, để vết thương khép miệng đi, để ký ức ngủ yên đi đừng làm cho người ta có cớ đến với nhau nữa. Tháng 3 mang cánh hoa sưa đi xa để tháng 4 mang loa kèn trở lại vỗ về, cứ nhẹ nhàng như thế thôi nhé tháng 4!

 

Viết cho tháng 4

Mình đang ngồi đây giữa tháng tư qua cửa

Còn thương cho tháng ba vụng về những câu chuyện cũ

Thương cho buổi sáng đầu tiên café thật sớm

Để rồi chẳng nhớ nổi tên.

Nơi ấy tháng ba, mình đã thấy một loài hoa

Khều vào những góc cạnh của bức tường xù xì vôi vữa

Nắng chói lóa

Những cánh hoa rung rinh không chờ không đợi

Chúng sống cho cuộc đời để le lói rũ xuống nhau.

Tháng tư thờ ơ vô tình như kẻ chồn chân chợt giật mình về cơn mưa cũ

Có tóc ai bay, có vai ai ướt

Có chút tình nhỏ giọt rất mau

Có bàn chân bỗng quấn riết bóng nhau

Có bàn tay chưa cầm mà đã xa vời vợi

Có những điều không như mong đợi

Có những điều nuối tiếc để biết rằng mình còn hạnh phúc tiếp sau.

Tháng tư – một điệp khúc

Của những tâm hồn một thời yêu đương không hờn, không oán

Không cần điều gì gọi là định ước…

Như câu thơ không hề báo trước

Vô tình chảy ngược vào tim….

Lời kết: Khoảnh khắc giao mùa nào của Hà Nội cũng lãng mạn và đẹp một cách dịu dàng như thế. Những giây phút đó như gieo vào lòng người một chút quyến luyến mùa đã qua nhưng cũng rạo rực những hân hoan khi mùa mới về. Một mùa hè trời xanh, nắng hồng nữa đang dần sang, hãy khép lại những nỗi buồn của một mùa đông đã qua để sống trọn những khoảnh khắc khi mùa mới về. 

Có thể bạn muốn xem