Stt buồn tháng 11 đầu đông ta lặng lẽ với nỗi bâng khuâng với tâm tư nặng trĩu

Stt buồn tháng 11 đầu đông ta lặng lẽ với nỗi bâng khuâng với tâm tư nặng trĩu Tháng Mười Một lặng lẽ về khi nắng chẳng còn hanh nồng vàng vọt. Gió mang chút se lạnh rón rén thả trên những con đường hun hút vắng người qua. Những ngày cuối thu qua mau, mang theo nỗi buồn bâng khuâng trên chiếc lá héo hon vừa rụng...

Tháng Mười Một lặng lẽ về khi nắng chẳng còn hanh nồng vàng vọt. Gió mang chút se lạnh rón rén thả trên những con đường hun hút vắng người qua.

Những ngày cuối thu qua mau, mang theo nỗi buồn bâng khuâng trên chiếc lá héo hon vừa rụng xuống. Mùa đông ngập ngừng trong từng cơn gió se sắt, không đủ buốt giá và run rẩy, nhưng chắc rằng, đông đã bắt đầu hiện hữu ở nơi này, nơi kia.

Tháng Mười Một gợi nhớ gợi thương nhiều nỗi niềm khôn tả. Khi cõi lòng cứ nửa vời im lặng, nửa vời chênh vênh. Khi trên vai cứ cõng theo hoài những tâm tư nặng trĩu và nhẹ bẫng của đời, của người xen lẫn. 

Tháng Mười Một là tháng của tất cả những gì cần lắng đọng. Khi những giọt nước mắt của tháng Mười vẫn chưa khô, mất mát lớn lao để lại nhiều chỗ trống trong hàng triệu con người. Vừa hay, ấy là lúc con người ta học được cách lấp đầy con tim để nhìn lại mình và yêu thương một cách trọn vẹn. Những mất mát kể ra quá nhiều như một dấu chấm lửng bỏ ngỏ buồn bã của tháng ngày sau…

Stt về cô gái tháng 11 bướng bỉnh, kiêu hãnh như cơn mưa đỏng đảnh khúc giao mùa

Tháng Mười Một, những đợt lạnh gió mùa nhè nhẹ và những chiếc lá rụng cuối thu ngày một nhiều hơn, lòng ta lại chợt nhớ về những người nào đó, những kỷ niệm thân thương, da diết hay hờn dỗi.

Tháng 11 giữa không gian mênh mông, bàn bạt của thời khắc giao mùa, bao buồn vui trong đời sống của người với người, của người với thiên nhiên rất dễ được phơi bày lên thơ, nhạc. Tháng 11 là tháng của những nỗi buồn man mác và không tên.

Tháng 11 – Tháng của ngày chưa kịp trôi qua mà màn đêm đã vội vã tìm về, có ánh đèn đường vàng vọt sáng lấp lóe trên mui của những chiếc ô tô mới vừa tan sở, những hàng xe dài nối đuôi nhau như hối hả mong sao nhanh chóng về nhà để kịp quây quần cùng người thân bên mâm cơm nóng, để thấy lòng thảnh thơi sau một ngày bề bộn, lo toan.

Trời đã chuyển mùa, tháng 11 đắm mình trong gió, trong man mác, trong những đóa hoa cúc vàng ban sáng. Bầu trời không còn trong xanh, ánh nắng không còn gay gắt, chỉ để lại một khoảng không gian rộng lớn trước mặt. 

Tháng 11 nhắc ta đừng buồn nếu người ấy không quay về. Ăn những món mình thích, làm những việc mình đam mê, tụ tập hàn huyên nói cười với bạn bè. Thế nhưng dù ta có bận bịu đến mấy, có tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thì những giọt nước mắt vẫn lăn dài mỗi đêm

Tháng 11 buồn tênh đáng ghét thế này, mà vẫn muốn chìm đắm trong cái se lạnh ấy, bầu trời có ảm đạm thế nào, cũng cảm thấy nhẹ nhàng biết mấy.

Tháng 11 ngân nga những bản tình ca tan vỡ… Nhưng chắc chắn rồi, xung quanh còn có những người sưởi ấm cho ta, đâu cứ nhất thiết phải là tình yêu…

Status hay về tháng 11 miên man những cảm xúc không tên

Tháng 11 về cũng là lúc những đợt gió heo may tràn về, hương hoa sữa nồng nàn cuốn hút. Còn nhớ có lần đôi ta đạp xe đạp đi dưới những tán hoa sữa nồng nàn khắp con phố lặng lẽ em vòng tay ôm anh thật chặt và ước giá như cái khoảnh khăc ấy nó dừng lại. 

Tháng 11 mất rồi, thời gian trôi nhanh quá phải không? Nhanh tới nỗi chẳng biết mình đã lỡ hẹn với những điều gì?

Những ngày này, tôi tự cho tâm hồn mình đi hoang, thích để cho đôi chân nhẹ nhàng từng bước dạo quanh từng góc phố, cho đôi mắt thỏa thích ngắm nhìn. Dẫu rằng mình cô độc. Nhưng cái cảm giác ấy tôi lại thấy bình yên, bình yên đến lạ lùng.

Hôm qua em có nhắc, tháng Mười Một về rồi, tháng hồn nhiên ắp đầy ước mơthơ trẻ.Ta thương em những lời say sưa em hát, như muốn giấu đi một mối tình buồn, che đậy những cảm xúc chông chênh buông dài trên phố. Em thì thầm, còn ai nắm lấy tay em đâu?

Nghĩ cũng buồn. Tuổi trẻ được mấy lần tháng 10 mơ mộng. Xưa chỉ mong nhanh qua cho tháng 11 đủ đầy, giờ thì chỉ muốn chậm lại, một chút, một chút thôi, những tháng 10 cô độc.

Lại một tháng 10 đã qua, một cô gái tháng 11 lại lần nữa rơi vào khoảng không vô định. Đi thì đâu là bến, quay về thì đâu là bờ? Không biết nữa. Nhưng mà nhớ nhé, đừng khóc ở tuổi 22.

Tháng 11, đong đưa bàn chân lắc lư theo nhạc, tay mân mê lý cà phê đen nóng. Ngoài kia, mọi người vẫn lặng lẽ lướt qua nhau. Hình như em đang bị chậm nhịp cuộc sống. Có ai đứng lại chờ em đi cùng, hay đến bên để giục em nhanh bước?

Tháng 11 về, bình minh lên mang theo cơn gió lạnh. Ô cửa sổ là một khoảng trời trắng xóa...

Cái nắng khônng còn...

Khung trời cao vời vợi cũng biến mất.

Chỉ còn màu trắng xám, u ám, mệt mỏi.

Tình yêu bây giờ nó không còn là màu hồng, ngọt ngọt của viên kẹo dẻo mà nó là những giọt đắng đen quánh lại như giọt cà phê tý tách chảy. Một món quà như đã hứa,một hộp hạc giấy và một cái khăn len, anh nói muốn đeo khăn em đan. Em tặng nó vào ngày sinh nhật anh, một ngày trời se lạnh đầu tháng 11 nhưng anh đã nói sai lầm khi yêu em. 

Lại là mùa lạnh để mỗi sáng mai nghe những cuống gió vắt mình trên mái phố, chiều đổ nghiêng trĩu mình run rẩy gối đầu lên những mảng mây xám loang màu khắc khổ, và đêm vọng đều tiếng thở dài chen nhau lố nhố lẫn với tiếng rao khuya. Hơi lạnh vô tâm của đêm tháng 11 tràn ướt cả khuôn thềm bên ô cửa kia mới hôm qua còn nghe ấm...

Tổng hợp những stt cảm xúc nhất về tháng 11 heo may

Lời kết: Ấy là những ngày tháng 11, có những thứ ở Hà Nội cứ mãi làm ta vẩn vơ dù chỉ đi qua một lần. Có những nơi, những câu chuyện nói đi nói lại hàng tỉ lần cũng chỉ để biện minh cho một lí do lãng xẹt. Có những người làm trái tim ta đau nhói, nhưng lại hạnh phúc vô cùng khi nghĩ về chỉ một nụ cười và ánh mắt lấp lánh buổi chiều hôm.

Có thể bạn muốn xem