Status tình yêu Thu về rồi nhưng sao em vẫn còn độc thân

Status tình yêu Thu về rồi nhưng sao em vẫn còn độc thân Thu Hà Nội đón em bằng cái nắng nhẹ nhàng và dịu ngọt. Đứa con gái mười tám đầy sức sống với bao hoài bão rời xa mảnh đất vốn rất thân thuộc - nơi mà hai mùa mưa nắng vẫn thường ghé qua trên những đồi cà phê bạt...

Thu Hà Nội đón em bằng cái nắng nhẹ nhàng và dịu ngọt. Đứa con gái mười tám đầy sức sống với bao hoài bão rời xa mảnh đất vốn rất thân thuộc - nơi mà hai mùa mưa nắng vẫn thường ghé qua trên những đồi cà phê bạt ngàn để lên đường. Nhớ như in ngày đầu đặt chân tới Hà Nội, nơi đây quá ồn ào và bụi bặm, đến nắng cũng không thể lên lỏi qua lớp bụi dày mà vàng óng như trước giờ em vẫn thấy.

Đi qua từng nhịp thở của Hà Nội ồn ào, nhiều lúc muốn xách xe máy cùng nhỏ bạn chạy hết các ngõ ngách của Hà Nội để khi rời xa em không thấy tiếc nuối, để em có thể nhớ về Hà Nội như chính cái cách mà em nhớ về quê hương của mình.

Mùa thu, em sẽ chẳng còn đi giày cao gót nữa mà em sẽ đi giày thể thao và tất nhiên em chẳng cần một ai cúi xuống buộc giây giày cho em như trong phim vậy, không anh em vẫn tự làm được cơ mà. Thu đi, đông tới, em vẫn là cô gái độc thân mặc áo khoác ấm, đeo tai phone và choàng khăn cổ. Em chẳng sợ lạnh đâu nên anh đừng tìm em vội nhé.

Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nếu thật sự có duyên thì sẽ có một ngày anh nói thích em – một ngày không phải là ngày nói dối, và cuộc sống cũng nuôi dưỡng em đủ tự tin, chín chắn để ở cạnh anh mà không phải lo sợ. Còn nếu không, em sẽ vẫn sống tốt với những dự định đầy ắp của tuổi trẻ.

Status cuộc sống Thu lại về, cái cảm giác yêu thương trong tôi bỗng ùa về theo những làn gió mơn man

Mùa thu, em vẫn là em, vẫn là cô gái  tự tin, năng động mỉm cuời khi người ta gọi em là “gái ế”. Em vẫn quần jean áo phông nhưng em vẫn tươi tắn rạng ngời. Thu đi, đông tới, em vẫn là cô gái độc thân mặc áo khoác ấm, đeo tai phone và choàng khăn cổ. Em chẳng sợ lạnh đâu nên anh đừng tìm em vội nhé

Tháng tám chạm ngõ Hà nội với vài cơn mưa chiều, dễ khiến người ta ủ ê và hoài niệm về một mối tình xa xưa nào đấy. Kẻ có tình sẽ bỗng thấy hoang mang về mối duyên trời định mà mình đang nắm chặt, còn người chẳng có ai thì vội vội vàng vàng đảo mắt ngóng trông để mong mỏi mình không còn cảnh đi sớm về khuya một mình. Riêng em, không thuộc mô típ nào như vậy.

Độc thân, quyến rũ và yêu đời. Đó là những gì em tự tin khi nói về chính mình. Trong những tháng năm chúng bạn em đứa nào cũng yêu đương nồng cháy, rồi hôn nhân mật ngọt, rồi con cái đề huề và bây giờ chúng nó chuyển dần sang “chương trình” mỗi ngày một lời than về cuộc sống hôn nhân bắt đầu gây chán, em vẫn lại kéo vali nhảy lên máy bay và tiếp tục tu nghiệp nước ngoài trong ánh mắt sửng sốt của các bậc phụ huynh.

Mùa thu, bạn bè em đang cuống cuồng tìm cho mình một người để mùa đông tới họ có thể nắm tay nhau đi dọc những con đường hay chỉ để mỗi đêm tối lạnh họ có nhau sưởi ấm trái tim nhau. Mùa đông thì lạnh lắm, họ sẽ có đôi có cặp họ sẽ không sợ lạnh nữa, chí ít họ sẽ dành cho nhau những cái nắm tay những cái ôm nhẹ nhàng. Mùa đông sẽ rất lạnh nếu như em vẫn một mình nhưng em chẳng sợ, em sẽ mặc thêm áo, đội thêm mũ và em sẽ đeo găng tay. Em cũng đã già đâu mà sợ lạnh như thế nên anh khoan hãy đến em chẳng chào đón đâu.

Đi đâu cũng cần một gia đình, một mái ấm ổn định. Nên con gái thì lo lấy chồng cho sớm” là những gì ba em tỉ tê khuyên nhủ trong những lần “họp nội bộ gia đình”. Nhưng em thuộc típ người yêu “chủ nghĩa xê dịch”, thế là ba em đành thở dài thườn thượt khi bắt gặp Facebook cô con gái “lỡ thì” toàn cập nhật trạng thái bằng những chuyến đi đến những miền xa xăm nào đó.

Mùa thu, người ta cùng nhau ngồi nhâm nhi những tách coffe sữa thơm phức, họ nhìn nhau đắm đuối ngọt ngào, hai ánh mắt họ như hòa quyện vào nhau. Nhưng em chẳng hơi đâu mà ghen tị, em vẫn có thể ngồi một mình hàng giờ vào mỗi tối trong quán coffe để nghe những bản nhạc em thích mà chẳng bị ai làm phiền, em đã quen với một mình lặng lẽ hàng giờ như thế nên anh đừng có mà chạy tới tìm em, em chưa cần anh đâu.

Trở về nước sau hai năm bay nhảy, em nhất quyết không dắt về một anh chồng nào, thậm chí là bồ hờ cũng không trong cái chép miệng, lắc đầu của ba mẹ. Em yêu trải nghiệm và chẳng thấy có bất kỳ lí do gì để em thôi không sống một cuộc đời như em muốn. Dù cho em không lên bất cứ kế hoạch chi tiết nào cho cuộc đời mình, không có nghĩa em tùy tiện với nó.

Mùa thu, họ rủ nhau đi xem phim, những bộ phim tình cảm lãng mạn nhưng một mình em vẫn xem được đó thôi, em vẫn cười khi có những cảnh hài hước và em vẫn tự lau nước mắt cho mình khi có những đoạn làm em rơi nước mắt bởi em biết nếu có anh, anh cũng đâu cười thay em và cũng đâu có thể khóc thay em hay đâu biết đoạn nào em sẽ khóc và đoạn nào em sẽ cười nên em cũng chẳng cần có anh đâu.

Status hay Thu về có gió và nắng hanh hao, có những màu hoa lung linh khoe hương sắc

Mùa thu này em vẫn cô đơn. Đi qua những năm tháng của cuộc đời, trọn vẹn hai mốt năm, có thể là ngắn với những người đã già, nhưng cũng là đủ dài với người trẻ. Cô đơn vẫn nối gót cô đơn. Những buổi chiều mùa thu, lòng bỗng quay quắt một nỗi cô đơn không dạng, chơi vơi giữa dòng cảm xúc hỗn tạp, mơ hồ. 

Mùa thu này em vẫn cô đơn. Thèm có một người bên cạnh, để lang thang tản bộ dưới tán cây ven công viên hay đơn giản là ngồi nhâm nhi một li kem bên bờ hồ dịu mát. Vị ngọt của kem tan chảy đầu lưỡi. Phải chăng là mùi vị tình yêu!

Những cô bạn của em sẽ cứ tha hồ xuýt xoa vì các nàng ấy chẳng thể nào tận hưởng được cảm giác tự quyền quản lý cuộc đời mình, giống như những chú chim tự do đầy kiêu hãnh, bay vút trời xanh bằng chính đôi cánh của nó.

Sáng nay khi thức dậy, em áp đôi bàn tay mình vào tách trà nóng, phóng tầm mắt ra cửa sổ nhìn ngắm bạt ngàn núi đồi Tây Bắc. Điện thoại báo tin nhắn từ nhỏ bạn nối khố: “Đang ở đâu về gấp, chiều nay tao có hẹn một anh chàng hay ho có vẻ hợp với mày đấy. Chọn ngay chiếc váy ren…”.

Tắt vội màn hình như sợ tin nhắn sẽ phá hỏng mất khung cảnh thần tiên trước mắt, em cuộn mình vào chăn, đung đưa trên chiếc ghế bành và nghĩ “mùa thu của một cô nàng độc thân tân tiến vẫn đỗi dịu dàng biết bao!”.

Lời kết: Thu lại về. Con người vẫn cô đơn trong từng nhịp thở, mỗi bước chân đi. Đôi tay nhỏ không biết thu mình vào đâu mỗi độ gió lạnh tràn về. Cần lắm một chiếc túi áo khoác của ai đó để hồn nhiên chui tay vào, bỡ ngỡ bắt gặp bàn tay khác, to lớn, thô ráp nhưng ấm nóng. Bàn tay nhỏ hạnh phúc.

Có thể bạn muốn xem