Status đau xót Chúng ta đã bỏ lỡ nhau giữa dòng đời vội vã

Status đau xót Chúng ta đã bỏ lỡ nhau giữa dòng đời vội vã Khi một cuộc tình kết thúc, rất khó có thể nói được chính xác ai bỏ rơi ai, bởi trong lòng đối phương ít nhiều cũng có những thứ vô tình mất đi. Người nào yêu sâu, tổn thương càng dài, người nào tìm được tình mới, tổn thương sẽ...

Khi một cuộc tình kết thúc, rất khó có thể nói được chính xác ai bỏ rơi ai, bởi trong lòng đối phương ít nhiều cũng có những thứ vô tình mất đi. Người nào yêu sâu, tổn thương càng dài, người nào tìm được tình mới, tổn thương sẽ được lấp đầy theo thời gian. 

Dù có trải qua những đau khổ nhưng em vẫn tin, con người sống trên cuộc đời này chỉ để yêu thương nhau, sẽ có người vì chính chúng ta mà nguyện một lòng một dạ, đinh ninh son sắt trọn đời. Chỉ là…duyên chưa đến, nợ chưa sâu! Nên ta lại bỏ lỡ nhau giữa dòng đời hối hả.

Chúng ta lớn lên bao giờ cũng tiếc vì đã không sống hết mình cho tuổi trẻ... Tuổi trẻ như một cơn mưa rào, tưới mát nhưng dễ cảm lạnh. Là những bồng bột, là yêu vụng dại, xốc nổi...

Status mạnh mẽ Không có anh em vẫn sống tốt đấy thôi

Thanh xuân yêu nhau thì khi trưởng thành có thể.... sẽ rời xa, chúng ta đã trao trọn thanh xuân cho nhau thì hà cớ gì còn tiếc nuối, vì rằng quãng đời đẹp nhất đã có sự hiện hữu của nhau, những kỉ niệm cùng nhau... những ước mơ, hoài bão chưa hoàn thành cùng nhau... Sẽ tiếc lắm cho những viễn cảnh ấy, ta hẹn thề, mơ ước cùng nhau... 

Có lẽ là em đã bỏ lỡ anh... cũng có lẽ anh đã buông lầm em. Em vẫn còn nhớ ánh mắt anh lần đầu gặp gỡ... anh vẫn hoài niệm về nụ hôn đầu trao em. Em nhớ lắm vòng tay anh siết chặt. Anh thèm cái ôm phía sau lưng của em. Chúng ta cứ mãi nhớ về nhau nhiều như thế nhưng trớ trêu lại chẳng chung đường được nữa.

Có phải những ngày trời trở lạnh thế này anh đang cần có em bên cạnh không? Có thể nằm cuộn tròn trong chiếc chăn của chúng ta, em gối tay anh và bắt đầu thủ thỉ những câu chuyện không đầu không cuối. 

Ngày gió về em sẽ ngồi đằng sau xe cùng anh, luồn đôi tay nhỏ vào túi áo anh, ôm lấy tấm lưng anh thật chặt... Thế nhưng em lại không làm được như thế, em chỉ biết một mình nơi phương xa và nhớ anh, mộng những viễn cảnh cùng anh, em vô dụng quá!

Ngày lễ tình nhân, nhìn dòng người trên phố, anh tủi thân, lặng lẽ về phòng nhấc máy gõ dãy số quen thuộc " anh bay về với em nhé!". Em rơi nước mắt, thươnganh vô cùng. Em rất muốn ôm anh, ôm anh thật chặt và nói thật to "Em nhớ anh nhiều lắm! Chúng ta đừng chơi trò yêu xa này nữa nhé! Em thua rồi..."

Anh đã về bên cô ấy, cô gái anh yêu sau em, chắc cô gái đã bên anh trong những ngày trống trải, những ngày anh chênh vênh với khoảnh khắc yêu xa. Là em đã bỏ lỡ anh, đã bỏ lỡ những điều đáng ra phải trải qua cùng nhau. 

Là em đã tạo khoảng cách để cô ấy có thể chen vào. Trách ai đây? Là anh đã không giữ trọn lời hứa, là anh dối trá... là trái tim anh cần sưởi ấm lúc không có em... Em đau lắm ngày chúng ta nói chia tay sau 3 năm yêu nhau. Mối tình mà bọn bạn em cực kì ngưỡng mộ. 

Sinh nhật năm nay buồn đến cô đơn. Những cơn mưa tháng mười cứ dai dẳng va đập vào nỗi nhớ, trái tim cứ thoang thoáng buồn, thoang thoáng kéo em về những ngày đã xa.

Em, anh và người ta. Câu chuyện của ba người cứ như chuyện tình của cây, lá và gió – chỉ có thể trách duyên, trách phận. Chưa bao giờ dám trách người, trách mình vì sợ nhận về những thương tâm không đáng.

Status về sự phản bội trong tình yêu Em đặt nhầm niềm tin nơi anh

Anh đi về phía xa xôi hạnh phúc, em ở lại để sống một cuộc đời thật khác. Cô ấy có một người an ủi, sẻ chia, đôi khi sẽ mơ hồ về cô gái đến trước. Một em trong tiềm thức vui vẻ, hồn nhiên – một anh trong ký ức yêu em bằng tình yêu chân thật.

Em đã từng nghĩ chỉ cần yêu thương thật lòng và tin tưởng trọn vẹn thì sẽ được đáp trả, nào ngờ... không có tình yêu nào mãi mãi và không có niềm tin nào vĩnh hằng với thời gian...

Là thật, chúng ta yêu nhau là thật, chúng ta đã chia tay nhau cũng là thật, chỉ là một là quá khứ và một là hiện tại thôi. Giá như anh vẫn còn là của em thay vì là cô ấy và giá như quá khứ và hiện tại kia đảo ngược, là chúng ta đã chia tay nhau trong quá khứ thì tốt biết bao, anh nhỉ??

Chúng mình chẳng còn nồng nhiệt với nhau thì buông tay cũng không dằn vặt quá nhiều. Một người trở thành hoài niệm của một người, anh đón hạnh phúc mới bên người yêu mới. Em đón cô đơn về ở cạnh trong căn gác nhỏ nằm sâu trong thành phố, từng cơn mưa rớt xuống, lòng hoang hoải mất đi.

Ta bỏ lỡ nhau…Ngày trôi qua như bản saxophone buồn da diết trong đêm, từng nốt từng nốt xé toang những gắng gượng yếu ớt. Chỉ mong mình đủ tỉnh táo để mỗi khi ngủ mơ hay uống say, hãy đừng gọi tên anh.

Ta bỏ lỡ nhau…Đời bỗng dịu dàng đung đưa, em nghe tim mình đập chậm hơn với những giận hờn và mệt mỏi trong cuộc sống xô bồ ngoài kia. Không còn buồn vì những điều vu vơ như trước, học nấu ăn cho chính mình thưởng thức vào cuối tuần. Đôi khi trang điểm thật đẹp, váy áo xúng xính dạo phố, thấy mình sau những trận bão, thanh thản và sâu sắc hơn.

Ta bỏ lỡ nhau…Một mình em quen với cô đơn, sinh nhật lặng lẽ đón nhận những lời chúc từ mọi người. Nghiêng người tránh những hạt mưa như thành phố đang trong lòng áp thấp, kiêu hãnh dù lòng xôn xao nhớ thương. Em nhận ra, đến một lúc nào đó người ta sẽ đón nhận chính mình một cách bình bình, thản thản. Không anh, tình yêu của em như một cơn mưa bóng mây, không sao bắt được, không sao giữ lấy và chẳng kỳ vọng điều gì!

Ta bỏ lỡ nhau…Là những chuỗi ngày trống trải, làm gì cũng thấy bản thân thiếu sót, biết cảm giác này rồi cũng sẽ qua mau, nhưng sâu thẳm trong mắt vẫn không có ánh cười. Tưởng rằng sẽ buông bỏ, hóa ra không!

Ta bỏ lỡ nhau…Không quá khó để ghép nối những niềm vui nhỏ nhặt, ở đâu đó trên con phố em qua vẫn có bóng dáng của một người thân thuộc. Nhìn thấy bóng mây trôi vào lòng nước bỗng thấy chông chênh, hóa ra một người ngày hôm qua vẫn còn ở cạnh đây, ngày hôm nay bên cạnh mình chỉ là một làn gió, sượt qua mái tóc và bay đi về một nơi nào. Thế giới này, có anh, có em, nhưng không có chúng ta. Chúng ta đã chết vì một tình yêu theo năm tháng không còn tồn tại nữa, người hữu ý chia ly, kẻ vô tình buông bỏ. Chẳng qua ai đối với ai có lẽ vẫn không cam lòng!

Tình yêu mong manh quá phải không anh? Chúng mình thậm chí chẳng làm gì sai, thời gian cũng bắt chúng phải nhạt đi theo vòng tròn định mệnh. Em đi, người khác đến – Anh đi, tự khắc có kẻ về trao em những yêu thương như chưa từng có một cuộc hoán đổi vô lý từ số phận. Có lẽ giờ đây hai ta đều hiểu được nhau, không như khi ở cạnh nhau mà ở giữa chỉ toàn hoài nghi và xa cách. Nhưng hiện tại của chúng ta đã không có nếu như nữa rồi!

Lời kết: Không kịp hiểu rồi ngăn sông cách núi, không kịp yêu để ngày mai không quên, không kịp cần để vì nhau tha thứ những lỗi lầm. Chúng ta chỉ còn có thể nhớ về nhau với hai từ “bỏ lỡ”.Vì là lỡ nên chẳng thể bồuồn Vì là lỡ nên có buồn thì cũng thế mà thôi!

Có thể bạn muốn xem