Status đau lòng Sau tổn thương, chúng ta thường hay khép cửa trái tim mình lại và từ chối tiếp nhận bất kỳ một tình yêu nào nữa

Status đau lòng Sau tổn thương, chúng ta thường hay khép cửa trái tim mình lại và từ chối tiếp nhận bất kỳ một tình yêu nào nữa Nghĩ cũng lạ, họ là một người xa lạ, đến bên cạnh chúng ta rồi phụ bạc, rồi lại cất bước đi nhưng chúng ta chẳng thể nào ghét nổi họ. Ta càng cố ghét họ đi một chút thì nỗi đau lại khắc sâu hơn một chút. Khi bạn...

Nghĩ cũng lạ, họ là một người xa lạ, đến bên cạnh chúng ta rồi phụ bạc, rồi lại cất bước đi nhưng chúng ta chẳng thể nào ghét nổi họ. Ta càng cố ghét họ đi một chút thì nỗi đau lại khắc sâu hơn một chút.

Khi bạn đã quen với cô đơn thì việc bạn muốn bắt đầu một mối quan hệ mới sẽ vô cùng khó khăn cũng giống như khi sau chia tay bạn phải tập quên đi người cũ. Chúng ta không dám đối diện và chấp nhận tình cảm của người mới đến. Bởi đâu đó trong lòng chúng ta sợ rằng liệu mình có được hạnh phúc hay lại nhận về những tổn thương như trước đây.

Sau tổn thương, chúng ta thường hay khép cửa trái tim mình lại và từ chối tiếp nhận bất kỳ một tình yêu nào nữa. Có thể như thế là không công bằng với những người đến sau nhưng chúng ta chẳng còn cách nào khác. 

Chẳng ai có thể bảo vệ mình ngoài chính bản thân mình cả. Muốn được người khác bảo vệ trước hết chúng ta phải biết tự bảo vệ chính mình, tự bảo vệ trái tim vẫn còn âm ỉ đau vì những vết thương trước đó.

Status hay Ai cũng cần có một người để 365 ngày trong năm là những ngày tháng bình yên

Biến mất thì sao? Ta lại quên rằng, từ lâu trong cuộc sống của người, ta đã không còn tồn tại. Vì vậy dẫu ta biến mất hay xuất hiện trước mặt người, người hiển nhiên sẽ xem như không có gì xảy ra, vì người đã quên ta, còn ta thì vẫn luôn nhớ người. 

Thế là ta đã phạt bản thân mình, cứ mỗi lần vào xem facebook của người, ta sẽ tự đánh bản thân như nhắc nhở mình. Ta chơi cái trò trẻ con mà khi xưa ta vẫn làm, đó là chặn facebook của người, chặn luôn cả facebook người mới của người, để tránh trường hợp ta vào xem cả hai. Ta dại khờ quá mà...

Và rồi cũng qua được một thời gian, sau khi ta đã bình tâm, mỗi khi có ai nhắc tới người, ta đã không còn một chút cảm xúc. Ta nghĩ ta đã quên được tình cảm dành cho một người không xứng đáng, ta nghĩ ta có thể đối mặt với người như một người bạn, thế là ta quyết định đi tìm người.

 Nhưng... Đặt cái từ nhưng ở đây, không biết là đúng không nữa. Bởi vì chỉ khi ta vừa thấy người thôi, tim ta lại đau, nó không phải là cơn đau bình thường, mà nó là cơn đau rỉ máu trong trái tim ta.

 À vẫn chưa phải lúc ta có thể đối mặt được với người, vì vết thương ngày đó vẫn chưa hồi phục, vậy mà bấy lâu nay ta cứ tưởng nó đã khỏi chỉ vì ta che lấp nó đi. Thế là ta lại phải trốn tránh người. Không phải ta hèn nhát, không phải ta còn thương người, chỉ là ta không muốn người lại tổn thương ta, ta phải bảo vệ bản thân mình.

 Trải qua bao chuyện tình yêu, màu sắc trong em vơi đi nhiều. Nhìn vào trong gương em chỉ thấy nổi buồn hắc hiu.” Đôi lần, khi đối diện với chính bản thân mình trong gương tôi vẫn muốn hỏi chính mình một câu rằng: “Bao giờ thì mày sẽ lại yêu?.

Vậy đó, cứ đối diện với nổi đau và rồi cứ chọn cách cô đơn mà sống tiếp. Cô đơn không hẵn là không tốt nhưng cũng có những lúc cảm thấy khó khăn. Tốt là vì tôi được tự do, được làm điều mình thích, được sống cho khoảng trời riêng của mình mà chẳng phải sợ ai đó giận dỗi hay buồn lòng.

Status buồn Viết cho những cô gái của tôi Đâu đó có người đang ngồi khóc

Còn khó khăn là những lúc tôi nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau bước đi trên phố, những lúc tôi một mình đi về mà chẳng ai đón đưa. Rồi cả những lúc tôi một mình ăn vội bữa cơm qua loa, những lúc ấy tôi cảm thấy tủi thân đến lạ. 

Tôi sợ, sợ rằng họ cũng như con người phụ bạc kia, đến khi mình đã yêu sâu đậm thì họ lại vứt bỏ tình cảm ấy mà ra đi. Tôi sợ, sợ rằng nếu tôi chấp nhận tình cảm của họ tôi sẽ làm tổn thương họ bởi vì ngay hiện tại tôi chẳng còn một chút niềm tin nào vào tình yêu nữa cả.

Tình yêu thì phải dựa trên sự rung động và niềm tin từ cả hai phía vun đắp thì tình yêu đó mới có thể lâu dài được. Và rồi tôi cũng từ chối họ. Tôi muốn giữ quan hệ là bạn bè hơn là mối quan hệ yêu đương bởi bạn bè thì vẫn sẽ là bạn bè nhưng khi hai người yêu nhau mà chia tay rồi thì khó có thể mà trở về thành bạn bè của nhau được.

Một vết bỏng trên da của bạn rồi cũng sẽ lành nhưng nó sẽ để lại một vết sẹo. Trái tim con người cũng vậy, một khi đã bị cứa vào thì nó có thể lành nhưng vết sẹo thì vẫn cứ mãi khắc sâu.

Trong phút chốc tôi chợt nghĩ: “Sao mình lại thế này? Mình và họ đều như nhau sao họ được hạnh phúc còn mình thì lại không? Họ cũng yêu, mình cũng đã từng yêu vậy thì tại sao mình lại chỉ tổn thương và gặp phải một con người phụ bạc?”

Quen với cuộc sống cô đơn thì một người khác lại xuất hiện trong cuộc đời tôi. Nhưng lần này tôi chẳng mải mai để tâm mà chỉ đề phòng và lo sợ. Do những tổn thương của mối tình trước đó quá sâu nên tôi chẳng còn muốn yêu thêm một ai khác nữa. 

Những ngày sau khi chia tay, chẳng hề dễ chịu chút nào cả. Thế sao ta vẫn thấy người vẫn thoải mái cười đùa, vẫn trao đi yêu thương cho một người khác. 

Ta cũng muốn được như người, cũng muốn được yêu thương, muốn ai đó đến che lấp đi khoảng trống của người để lại. Nhưng ta lại không thể mở lòng cho bất kì ai khi vết thương của ta chưa lành. Ta sợ ta chỉ làm vết thương ấy nặng thêm rồi sẽ mãi mãi chẳng bao giờ lành lặn. 

Lời kết: Người nói ta hãy cố mà sống hạnh phúc như người bây giờ. Ừ nhưng sao ta làm được ngay liền như người được cơ chứ. Vì ta yêu người bằng cả con tim, còn người yêu ta chỉ như một cơn gió, bay đến xong rồi bay đi..

Có thể bạn muốn xem