Qúa khứ - thứ chẳng thể xóa nhòa trong anh, vì đơn giản nó có em

Qúa khứ - thứ chẳng thể xóa nhòa trong anh, vì đơn giản nó có em Đã lâu lắm rồi không trở lại đây kể từ ngày những cánh én mang xuân về và cũng là lúc em đi. Anh chọn một góc ngồi thật khuất, thật yên và đó là chỗ mà lần cuối cùng anh và em đã ngồi. Anh vẫn gọi ly cafe pha phin không đá, không đường… và không em!   Đã bao lâu rồi, những khoảng cách giữa các ngón tay anh Nó đang cần 1 sự lấp đầy từ em. Rồi anh ko biết được là anh đang tìm về nơi đây hay cảnh vật nơi đây tìm lại anh. Nơi con phố xưa, nơi ta đã từng hẹn hò, nơi em đã từng đứng lặng khóc, và cũng là nơi anh đã bước chân ra đi.   Liệu em đã quên hay vẫn hận? Cả 1 câu chuyện mà anh vẫn thường kẻ cho em nghe. Mỗi khi đêm về...

Đã lâu lắm rồi không trở lại đây kể từ ngày những cánh én mang xuân về và cũng là lúc em đi. Anh chọn một góc ngồi thật khuất, thật yên và đó là chỗ mà lần cuối cùng anh và em đã ngồi. Anh vẫn gọi ly cafe pha phin không đá, không đường… và không em!

 

Đã bao lâu rồi, những khoảng cách giữa các ngón tay anh Nó đang cần 1 sự lấp đầy từ em. Rồi anh ko biết được là anh đang tìm về nơi đây hay cảnh vật nơi đây tìm lại anh. Nơi con phố xưa, nơi ta đã từng hẹn hò, nơi em đã từng đứng lặng khóc, và cũng là nơi anh đã bước chân ra đi.

 

Liệu em đã quên hay vẫn hận? Cả 1 câu chuyện mà anh vẫn thường kẻ cho em nghe. Mỗi khi đêm về em ôm anh trên xe. Hôm nay vẫn ngày như vậy nhưng không gian nó đã khác. Con đường nay chỉ 1 người cùng những chiếc là vàng rơi lác đác, khuôn mặt không còn nụ cười mà gắn vào đó 1 vẻ hốc hác. Vẫn là anh thôi.

 

Có những ngày khi mặt trời tắt nắng

Ánh hoàng hôn vẽ khoảng lặng xa vời

Cả cung chiều thấm đẫm giọt sầu rơi

Anh lang thang về nơi ta hò hẹn.

Qúa khứ - một nỗi niềm chẳng thể xóa nhòa trong anh, vì đơn giản nó có em

Bao ngày qua, em rời xa, gió rét buồn lạnh câm từng đêm vắng. Nhớ ngày mưa, anh vẫn nơi này, chờ em về đây. Anh vẫn đi, trên con đường xưa mới biết rằng đã không còn em nữa . Nhìn dòng người cứ lướt qua nhanh và giờ đây chỉ anh ngồi nơi đây. 

 

Giờ tìm em nơi phương nao để mãi được bên em hỡi em, hãy nói một lời rằng đã vì đâu em bước đi. Tình yêu em trong tim anh dù có ngàn năm không đổi thay, cớ sao người quay lưng vội vã. Lời yêu xưa em trao tôi đã mang theo bao dối gian nhưng tôi chẳng ngại vì đã chót yêu em người ơi.

 

Bất chợt trong suy nghĩ lại nhớ đến hình bóng em, người con gái đầu tiên anh yêu trong đời và có lẽ cũng là người mà anh luôn luôn nhớ mãi không thể quên được.

 

Đến bây giờ anh nghĩ lại vẫn còn cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc dù giờ này em đã đi thật xa và đang vui vẻ với hạnh phúc mới. Anh nhớ, cả 2 ta đi trên con đường đó không biết mấy vòng nữa, chỉ biết rằng khi cả 2 đã mỏi rũ chân mới ngồi bên đường... Có lẽ đây là khoảng khắc lãng mạn nhất trong đời của anh khi mà cả anh và em cùng ngồi tựa vào nhau cùng tâm sự và ngắm trăng.

Qúa khứ - một nỗi niềm chẳng thể xóa nhòa trong anh, vì đơn giản nó có em

Em biết không, những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ quên được, những ký ức đó lâu lâu nó lại cứ ùa về làm cho sống mũi cay cay. Một cái gì đó trào dâng trong lòng mà không nói thành lời... một nỗi nhớ về quá khứ...

 

Ngày lại ngày dần trôi qua, đã 1 năm dần trôi xa, những ký ức đang ùa về , đặt lên tâm trí những ngày qua . Và mùa mưa cũng đã đến dần khiến tim anh thêm mỏi mệt. Và chính em cũng là người đã khiến anh đang rất muốn quên nhưng không thể được, anh cứ ngỡ đã quên em.

 

Sài gòn mưa, anh nhớ em lắm, anh chỉ muốn bên em mãi mãi thôi nhưng sao mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy. Em biết anh yêu em nhiều mà sao em lại bỏ anh?

  • Có những người chưa kịp quan tâm đã thành người cũ

Lúc đi ngang qua con đường chúng ta đã cùng sóng bước cùng nhau, anh chợt nhớ về tất cả mọi thứ chúng ta đã có, nhớ lại tất cả những vui buồn mà chúng ta đã cùng trải qua... Nhưng trên tất cả... anh nhớ em! Nếu em là anh lúc này, nếu em đi qua con đường này... liệu em có nhớ đến anh như anh đang nhớ em không?

 

Có những ngày, anh lang thang góc phố một mình, ghé qua hàng ghế đá năm xưa, nơi chúng ta đã từng hẹn hò. Vậy mà giờ đây, anh ngồi một mình, nhìn từng cặp đôi lướt qua, anh chỉ mong thời gian quay lại, dù chỉ một lần, để được nắm tay em, được yêu em và giữ trọn em bên mình.

Qúa khứ - một nỗi niềm chẳng thể xóa nhòa trong anh, vì đơn giản nó có em

Thành phố chuẩn bị lên đèn, anh dạo quanh mọi con đường tìm một chốn bình yên. Nhưng tìm mãi, tìm mãi chẳng thể tìm thấy nơi nào thực sự thuộc về riêng anh. Mọi thứ dường như đã từng rất quen thuộc, chỉ cần chạm tay vào đó, những luồng kí ức bỗng ùa về làm buốt con tim.

 

Góc phố nơi em hẹn, cành ngọc lan xòa bóng mát , tỏa hương bát ngát. Báo với anh ngày cuối thu buồn, chờ em bao lâu trông mong mỏi mòn, mà chẳng thấy em. 

 

Góc quán quen, nơi em và anh đã từng rộn ràng nói cười rộn ràng cả một khoảng trời đến khi chẳng còn ai trong quán. Nay mình anh hẹn hò với cô đơn, lạc lõng giữa những yêu thương của các đôi nhân tình, giữa những ký ức của đôi ta nhưng chỉ có riêng anh cất giữ. Không gian phía trước mắt anh long lanh rồi nhòe đi…Anh không nghĩ mình đã khóc em à.

 

Lời kết: Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…

Có thể bạn muốn xem