Những Stt thú nhận - Hóa ra em luôn tự lừa mình đã quên anh…

Những Stt thú nhận - Hóa ra em luôn tự lừa mình đã quên anh… Anh à! Em đã quên anh rồi, thật đấy. Em quên anh rồi, quên cả cay đắng cả ngọt bùi. Cả những cái vuốt tóc, bẹo má với ánh mắt tràn ngập màu yêu. Quên luôn những cái nắm tay giữa phố đông người, quên luôn nụ hôn mỗi lúc...

Anh à! Em đã quên anh rồi, thật đấy. Em quên anh rồi, quên cả cay đắng cả ngọt bùi. Cả những cái vuốt tóc, bẹo má với ánh mắt tràn ngập màu yêu. Quên luôn những cái nắm tay giữa phố đông người, quên luôn nụ hôn mỗi lúc em hờn dỗi.   

Em tự nhủ với lòng mình sẽ quên anh đi, nhưng càng cố quên thì em lại càng nhớ. Nhớ một người đã rời xa ta, nhớ một người đã vô tâm, nhớ một người làm em đau, nhớ một người mà biết rằng người ta không nhớ đến mình nữa. Có quá bất công không khi ở tuổi 22 tươi đẹp này, em lại chông chênh, thất tình và quẩn quanh trong một mớ ký ức nhạt nhòa về anh... 

Những Stt trải lòng – em sẽ sống tốt khi chẳng còn anh bên đời

 Rồi thì...em cũng nhận ra...em chẳng thể nào bỏ rơi anh. Những ngày đầu tiên, em nhớ anh đến điên dại. Những ngày tiếp sau, nỗi nhớ vơi đi, dần dần, em tưởng mình đã quên anh. Nhưng, khi bắt gặp anh, vô tình nhìn thấy anh hay chỉ nghe đến tên anh, em lại không thể làm chủ được bản thân mình. Em, ngay lúc đó, muốn òa khóc thật to, lồng ngực thắt lại, em...đang mất kiểm soát...Lý trí mà em vẫn thường rất tin tưởng bỗng trở nên thật vô dụng...Rốt cuộc, anh là gì? Anh là gì mà lại khiến em si mê đến thế? Anh là gì mà khiến con tim em đau đến thế... 

Vì giấc mơ là nơi không có anh nên em không muốn đến đó. Em cứ loay hoay với thực tại, không muốn thoát ra khỏi thực tại, để rồi vùi bản thân trong mớ cảm xúc xám xịt, ẩm mốc. Em đang mất trí sao? Hay là anh đang cướp đi lý trí của em... 

Có đôi lúc em tự hỏi, phải chăng anh đã thật sự quên hết rồi, hay, anh đang chờ đợi, sự im lặng một nửa năm, để tưởng rằng em đã quên anh, và để bất chợt một buổi sáng, có lá thư trên ban công cửa sổ, dành cho em, của anh. Hay liệu rằng đó cũng chỉ là một câu truyện, mà anh là tác giả  hả anh? 

Em cứ nghĩ rằng mình đã bỏ quên anh rồi... Em đã nghĩ rằng em không còn yêu anh nữa, không còn khao khát có được anh nữa... Em nghĩ rằng lòng mình đã bình yên trở lại... Thế nhưng... tại sao anh vẫn đến trong những giấc mơ của em? 

Những Stt cho tình yêu phai nhạt “Nếu anh không còn yêu em nữa…”

Em đã từng cố mở lòng với rất nhiều người. Em đã cố gắng để họ bước lần từng bước vào trái tim em. Thế nhưng, cứ mỗi lần như thế em lại mơ về anh, mơ thấy anh với ánh nhìn xa xăm, buồn vời vợi. Nào em có muốn thế đâu! Em có nghĩ về anh đâu! Em quên anh thật rồi mà. Nhưng sao anh luôn xuất hiện mỗi lần em muốn yêu ai như thế? Những người yêu em, họ đã bước đến gần lắm rồi, nhưng sau mỗi giấc mơ có anh, em lại tự đóng sập cánh cửa lòng mình lại. Tại sao lại như thế hả anh? 

Tưởng sẽ cố quên được anh, tưởng rằng như thế sẽ tốt hơn. Từng ngày cứ cố gắng vờ mình đang vui, thế nhưng sẽ không thể giấu được cảm giác Không thể cố quên. Người ta nói "cố nhớ để mà quên" vậy mà em lại chọn "cố quên để rồi từng đêm nhớ về anh".  

Em tưởng rằng em đã thật sự quên anh rồi, em đã quên giọng nói anh thế nào rồi, nụ cười anh dành cho em ấm như thế nào cũng đã quên đi rồi, quên luôn ngày sinh nhật của anh-thứ mà em luôn ghi trong đầu. 

Đã lâu lắm rồi em cố kìm nén cảm xúc của mình, lao vào công việc để không có thời gian nhớ anh nữa, nhưng dường như điều đó là không thể.  

Stt viết cho mối tình dang dở - con đường chúng ta đã chia hai rồi

Tưởng chừng gần 2 tháng chia tay, tôi đã quên anh đưọc chút nào. Nhưng thì ra, tôi đang nhớ anh rất nhiều, vết thương cũng còn nỗi đau lớn lắm. Có người bảo thời gian sẽ lấp mờ bớt nỗi đau. Nhưng không, mọi thứ cứ vẹn nguyên. Phải làm sao để quên được anh. 

Em cứ nghĩ rằng mình đã quên, quên hình bóng của anh, quên những kỉ niệm về anh, nhưng mà sao em vẫn nhớ, nhớ nhiều lắm. Cũng lâu rồi, nỗi nhớ về anh không còn trỗi dậy, vậy mà mấy ngày nay, cứ day dứt trong em. Đã 3 năm kể từ ngày ấy, ngày mà em bỏ cuộc, em chấp nhận buông tay để anh đi, ngày em thấy mình không còn đủ sức để níu kéo anh thêm nữa. 

Có những giây phút… em ngỡ mình đã quên…

 Nhưng chợt nhận ra: em nhớ anh nhiều lắm, nhớ rất nhiều!

Lời kết: Đôi khi trong những lúc bộn bề với cuộc sống, lúc ấy ta cứ nghĩ đã quên được hình bóng trong lòng, quên đi những kỉ niệm, những nỗi đau khắc sâu, thế nhưng không dễ như giấc mơ, hình dung ấy sẽ lại ùa về vẹn nguyên và ta sẽ nhận ra chưa bao giờ quên được. 

Có thể bạn muốn xem