Những STT hay về nỗi nhớ quê hương da diết của đứa con xa quê

Những STT hay về nỗi nhớ quê hương da diết của đứa con xa quê Tôi xa quê tìm tự do cuộc sống, tưởng mau quên những năm tháng đọa đày. Nhưng nỗi đau nhắc nhở hoài ác mộng, kéo tôi về với quá khứ chua cay. “Quê hương” hai tiếng thân thương mà khi đi xa thấy nhớ, khi gần lại chẳng nỡ xa....

Tôi xa quê tìm tự do cuộc sống, tưởng mau quên những năm tháng đọa đày. Nhưng nỗi đau nhắc nhở hoài ác mộng, kéo tôi về với quá khứ chua cay.

“Quê hương” hai tiếng thân thương mà khi đi xa thấy nhớ, khi gần lại chẳng nỡ xa. Tôi chẳng định nghĩa chính xác được hai tiếng Quê hương, chỉ biết rằng với tôi Quê hương như tiếng gọi đầu lòng. Nơi có người thân tôi đang sống, nơi đầy ắp kỉ niệm của Tuổi thơ tôi mỗi chiều lộng gió.

Quê hương xinh đẹp và nên thơ khiến những người con xa quê luôn phải thổn thức tình yêu quê với nỗi nhớ, nhớ từng cành cây, ngọn cỏ, nhớ con kênh đục màu phù sa, nhớ hàng hàng những cánh đồng màu mạ non xanh mươn mướt kéo xuống cả bầu trời trong xanh, hòa quyện ánh mai của một ngày hè tươi sáng…

Gió cứ mang cánh diều lên cao, thời gian cứ vô tình mang tôi đi xa Tuổi thơ, và rồi ở một phương trời mới nỗi nhớ trong lòng tôi trào dâng bất tận. Tôi nhớ Quê hương…   

Anh đi anh nhớ quê nhà

Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.

Nhớ ai dãi nắng dầm sương

Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao

Ấm áp làm sao, khi ta được đứng giữa những gì tươi đẹp nhất, tự do nhất, gần gũi nhất. Và dường như ta đang say bởi chính ta đang được hít hà những men hương đồng gió nội mà có lẽ từ rất lâu rồi ta có như một mảnh ghép đã gắn chặt trong trái tim này…

Sáng nay, nỗi nhớ chợt trào dâng, Nhớ quê, ừ thì là nhớ, mà nhớ quê, nhớ nhà, nhớ tất cả những gì thuộc về gia đình, nơi có “men say” của đời tôi – mỗi lần trở về lại gợi bao nhớ bao thương, bao nỗi niềm thổn thức… Nhớ!

Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, cảnh vật con người và mọi thứ xung quanh ta đều thay đổi. Duy chỉ có tấm lòng yêu thương quê hương là mãi mãi không thay đổi theo thời gian. Và hôm nay tôi nhớ quê hương, nhớ gia đình nhỏ của mình.

Nhớ quê hương, nơi có những người mà ta yêu thương, là cha mẹ, là anh chị em rượt thịt, là người yêu ta hằng thương nhớ. Ở quê hương, là tất cả những người mang tình cảm của mình đặt trong tâm ta, dù đi đâu về đâu, ta vẫn luôn nhớ đến.

Xa quê, thấm đượm nỗi nhớ da diết khi nhìn thấy hình ảnh cánh đồng quê phát trên truyền hình nơi xa xôi này, muốn ngửi lại một chút mùi thơm ngòn ngọt, ấm ấm của hạt lúa non mà trước đây ngày ngày đi học về lúc nào cũng xông ngào ngạt vào mũi tưởng chừng như quá quen thuộc.

Thương đêm trăng rằm soi lối

Âm thanh dầm giã gạo chày đôi

Đẹp lắm quê hương thôn trăng tuyệt vời

Câu hát thay lời tình quê ngọt bùi

Dù xa xôi nhớ ngày trong nôi

Nghe tình quê hương gọi mãi trong đời

Dù đã lớn nhưng cháu vẫn mãi nhớ kí ức tuổi thơ đẹp đẽ - ở đó cháu có bà

Hôm nay, ta nhớ nhà, nhớ cái cảm giác ngồi bên bếp lò ấm lửa khi đông về. Có lẽ ngày đó còn nghèo nên nhà nào cũng có cả một gầm giường đầy khoai, ngô.

Cái mùi của quê hương hôm nay, cứ thoang thoảng trong nỗi nhớ của tôi. Tôi thấy nó trên những chiếc xe ba gác cùng những nồi ngô, khoai nướng đỏ rực bên lề Hà Nội. Hà Nội đẹp là thế, thanh lịch là thế, nhưng cũng không thể phủ nhận cái làm cho Hà nội trở nên khác lạ, chính lại là mùi quê của tôi thoang thoảng bên vỉa hè.

Hôm nay, khi cơn gió lạnh đầu đông vừa về, làm tôi thấy nhớ quê tôi lắm. Tôi nhớ ngày cùng mẹ tắm nắng đầu đông bằng vài ba gánh 'Phân' bón ruộng. Nó khiên tôi như điên dại với sức nặng đè lên đôi vai gầy. Không hiểu sao, khi đó tôi mệt nhưng vẫn thích lắm.

Ôi, ước ao được ăn những chiếc chân gà khi có khách. Thích được ngồi ghế trên với các cụ, thích được nhấm nháp những ly rượu cay nồng mà Ba vẫn khen ngon, chà chép, rượu à khi nếm trải.

Xa nhà, ta lại càng trân quý hơn những giờ phút được ở gần gia đình mình trong những ngày ngắn ngủi “nhảy” xe về thăm quê. Mỗi chúng ta hiểu hơn những lo toan, những yêu thương, những quan tâm của bố mẹ… Ta xót xa hơn khi nhìn thấy một sợi tóc bạc trên mái đầu cha, thấy buồn lòng hơn trước một nếp nhăn trên gương mặt mẹ…

Ra đi cánh gió phương trời lạ

Vẫn nhớ non sông một mái nhà

Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp

Quê nhà một góc nhớ mênh mang.

Tôi yêu Quê hương vì đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi gắn bó với tôi suốt cả một đời, nơi chất chứa cả một miền kí ức bất tận. Bởi vậy mà khi đi xa người ta thường nhớ Quê hương. Vì nhớ về Quê hương là nhớ về những gì thân thương nhất.

Hai tiếng Quê Hương sao mà thân thương, lớn lao quá đỗi. Thương biết bao những mái nhà ngói cũ phủ rêu xanh, những bếp tranh nghèo mỗi buổi chiều khói nghi ngút. Rồi thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Quê hương như dòng máu nóng, thấm sâu vào huyết quản, bằng hơi thở tình yêu và sức sống, quê hương là nơi nuôi chúng ta khôn lớn.

Quê hương là nhà, là nơi chứa đựng kỉ niệm, là nơi ở của những người thân yêu nhất của ta. Quê hương là gốc gác, là cội nguồn của mỗi người. Có gốc thì mới thành nhân. Do đó, nỗi nhớ quê hương cao vượt hơn hết thảy, là điểm không thể quên ở mỗi người.

Quê hương không phải chỉ là những điều lớn lao. Quê hương còn là nơi chứa đựng những kí ức nhỏ bé mà thân thương. Quê hương đôi lúc cũng chưa đựng cả những nỗi khổ cực vất vả ngày xưa. Tuy nhiên, dù thế nào, quê hương vẫn là nơi đẹp nhất của mỗi người.

Lời kết: Quả thực, thế gian rộng lớn, bao la, ở đâu đâu ta cũng có thể chọn làm điểm đến. Tuy nhiên, trong lòng ta, dù đi xa đến đâu, đi nhiều nơi như thế nào, thì chỉ có một nơi được gọi là nhà – đó là nơi mà ta sinh ra, là nơi chứa đựng kí ức tuổi thơ. Quê nhà là nơi duy nhất mà ta dù đi đâu đi nữa cũng sẽ chọn để quay về.

Có thể bạn muốn xem