Những stt chân thành - Nhắm mắt lại...em nhìn thấy anh

Những stt chân thành - Nhắm mắt lại...em nhìn thấy anh Em không nhớ là đã nghe được ở đâu đó câu này:" Khi bạn nhắm mắt lại, người đầu tiên bạn nhìn thấy chính là người bạn yêu nhiều nhất. Cho dù bạn không thể nói với họ là bạn yêu họ như thế nào thì hãy luôn ở bên...

Em không nhớ là đã nghe được ở đâu đó câu này:" Khi bạn nhắm mắt lại, người đầu tiên bạn nhìn thấy chính là người bạn yêu nhiều nhất. Cho dù bạn không thể nói với họ là bạn yêu họ như thế nào thì hãy luôn ở bên cạnh họ vì ... đó là định mệnh của bạn !"

Nếu anh hỏi em " tình yêu" là gì? Thực sự, em không biết đâu. Nhiều lắm những lúc em nghĩ mình đang yêu, nhưng không phải là đối với một người mà nhiều người. Phải chăng chỉ là thích thôi? Nhưng khi em được hỏi " thích" là gì? Em cũng không biết nên trả lời như thế nào cho đúng. Những khái niệm này đặc biệt lắm, đến nỗi chỉ cảm nhận được thôi mà không diễn tả bằng lời được.

   

Nhắm mặt lại, em lại nhớ đến anh. Nhưng em không nói ra được, em vẫn không dám nhìn vào mắt anh mà chỉ cố nhìn chéo một góc nhất định đủ thấy những hành động của anh. Ngắm con người một cách lén lúp như vậy nó khó chịu lắm. Em là một con người mạnh dạn đấy chứ, không hiểu sao gần anh nó yếu đuối vậy ... Giây phút trôi qua quá chậm,  trong không gian im lặng vô cùng, em ngại ngùng vì âm thanh nhịp tim rõ mồn một. Nhắm mặt lại, em lại nhớ đến anh 

 Những status buồn... khoảng cách giữa hai chúng ta là bao xa ?

Cho em được nhìn anh một lần nhé ... để em nhớ anh, em muốn nhớ anh lắm. Đầu em bắt đầu xuất hiện những lời thỉnh cầu ngốc nghếch, ngây thơ. Hay anh nói chuyện với em đi ... một lần thôi, em muốn nhớ giọng của anh. Anh cầm tay em đi dạo nhé... em muốn giữ hơi ấm từ lòng bàn tay anh trên bàn tay em. Anh ôm em đi... em muốn em được nằm gọn trong tay anh mãi nhé ... Em muốn mọi thứ của anh thuộc về em.

Nhưng lúc đó anh vẫn nhắm mắt, hay em chỉ như một chiếc gối anh ôm vào vô tình để cảm thấy dễ chịu? Em nhè nhẹ bỏ tay anh ra để giấc ngủ của anh không bị gián đoạn. Em đang đà đứng lên ra về thì anh kéo em lại ôm thật chặt. Hạnh phúc lắm, hạnh phúc vô cùng. Những gì em vẽ ra khiến em sung sướng, là động lực đẩy em phải thực hiện nó thành công mỹ mãn. 

Có phải tất cả đã kết thúc đã chấm hết rồi không? Sao giờ đây khi em đào lên và tìm thấy trong đám tro tàn vẫn là bức tranh đó nhưng dường như có gì khác có gì đó đã thay đổi. Cố nhắm mắt... để quên... và tiếp tục bước đi...

Dù em vẫn biết... khi khép bờ mi... dòng nước mắt sẽ rơi... không có gì ngăn cản nổi...Nhưng... em mạnh mẽ thế là đủ rồi... Em cũng muốn được sống thật với cảm xúc của mình... Cũng muốn được cười khi vui - khóc khi buồn - giận dỗi khi ai có lỗi với mình - hét lên khi muốn giải tỏa mọi ấm ức .

   

Rốt cuộc, thứ em tìm kiếm trong cuộc đời này là gì? Có phải là điều em đã và đang có không? Tại sao em cảm thấy chới với mệt mỏi đến tột độ như thế này???Có phải... tất cả đã kết thúc... đã chấm hết rồi không.  Sao giờ đây khi em đào lên và tìm thấy trong đám tro tàn vẫn là bức tranh đó nhưng  dường như... có gì khác... có gì đó... đã thay đổi...!

Những status yêu thương - Nhắm mắt lại, rồi con sẽ thấy một bầu trời bình yên

Còn em... đôi bàn tay nhỏ nhắn không còn đặt trong tay anh nữa.  Nhưng không chơi vơi mà đã có một bàn tay khác đang nắm chặt lấy tay em. Bàn tay ấy không dịu dàng và ấm áp như tay anh nhưng mạnh mẽ, cứng rắn, đủ lớn để bao trọn bàn tay em lại. Nó nóng rực như ngọn lửa, lúc lại lạnh như tảng băng vô hồn... Nhưng không bao giờ buông tay em ra cả!

Người sở hữu đôi bàn tay ấy thật ngạc nhiên cũng đeo mặt nạ anh ạ. Người ấy cũng không cười. Ẩn sau chiếc mặt nạ ấy là đôi mắt  không hiền dịu, đắm đuối như ánh mắt anh nhìn em. Nhưng là ánh mắt đầy cương nghị, mạnh mẽ, tự tin... Ánh mắt ấy không nhìn xoáy vào em. Nhưng nó luôn dõi theo em không rời. Nó khiến cho em  không thể ngã quỵkhông thể vật vã đau đớn hơn được nữa... Chỉ đôi mắt thôi... đã làm thay đổi cả bố cục bức tranh... Chỉ đôi mắt đó thôi... đã có thể khiến em dũng cảm hơn... khi đối mặt với sự thật là mình đã mất anh rồi... và chấp nhận buông tay anh ra... mà không oán than hay luyến tiếc!

Giật mình tỉnh giấc. E bỗng nhiên thấy lạnh. Người đó hình như vừa mới vụt qua trong giấc mơ rồi đến bên cạnh em nơi hiện thực  nhưng lại tan biến ngay khi em choàng tỉnh. Bức tranh vẫn còn đấy nhưng sao hiện tại, chỉ có mỗi mình em và bốn góc tường trống trải?

Người đó là ai? Có phải là người sẽ thay thế anh yêu em? Hay chỉ là một chàng kị sĩ tốt bụng an ủi nỗi đau cho em... Để rồi khi em có thể tự đứng dậy... người lại ra đi và cứu giúp những con người đau khổ khác? Em bâng khuâng... có đôi chút xao xuyến... Nhưng... cũng có chút nghi ngờ, ngại ngùng... Vì giữa giấc mơ và đời thực... em làm sao chọn được cho mình... con đường đi đúng đắn?

Nếu như anh còn nhớ đến em. Cho dù là không còn có thể dành tình cảm cho e như trước nữa thì hãy giúp em tìm được chàng kị sĩ ấy Vì từ khi mất anh con tim em như đã chết lịm. Và chắc hẳn rằng sẽ chẳng ai có đủ dũng khí, kiên trì, can đảm và nghị lực để cứu vớt trái tim ấy một lần nữa.

Cứ mỗi lần nhắm mắt lại em nghĩ ngay đến anh. Anh là ai mà khiến em phải như vậy? Hay là định mệnh? Một ngày nào đó, chắc chắn em sẽ tìm ra anh...

Lời kết: Người ta bảo, nhắm mắt lại, người đầu tiên bạn thấy chính là người bạn yêu thương nhất. Đó là định mệnh không rời của đời bạn. Dù người ta không thấy bạn trong cuộc sống của họ thì hãy cứ bên họ vì chỉ cần, với bạn điều đó là hạnh phúc. Nó chọn con đường ấy – dù yêu thương ấy còn xa vời lắm thì nó vẫn cứ tự tin để bước. Bởi, yêu thương đâu cứ phải nắm tay nhau, đâu cứ phải đi bên nhau. Yêu thương nhau là khi trong tim có hình bóng nhau, là khi dù có bận rộn hay nhàn rỗi, là khi dù có hạnh phúc hay cô đơn thì trong trái tim ấy, trong tâm trí ấy vẫn là duy nhất hình ảnh của một ai đó.

Có thể bạn muốn xem