Những dòng STT đầy tâm trạng, sâu sắc về biển và em

Những dòng STT đầy tâm trạng, sâu sắc về biển và em Và rồi, biển đã không còn là anh. Anh bảo anh là chiếc thuyền đã ra khơi xa mãi. Thuyền ngoài khơi ấy, em không níu được, cũng không muốn níu. Chỉ là, về biển, tự nhiên em nhớ anh. Chắc là tại biển, phải không anh? Với em, biển...

Và rồi, biển đã không còn là anh. Anh bảo anh là chiếc thuyền đã ra khơi xa mãi. Thuyền ngoài khơi ấy, em không níu được, cũng không muốn níu. Chỉ là, về biển, tự nhiên em nhớ anh. Chắc là tại biển, phải không anh?

Với em, biển thật nhiều kỉ niệm nhưng cũng thật nhiều niềm đau. Nơi chúng ta yêu nhau cũng là nơi chúng ta kết thúc. Giờ đây, mỗi lần quay lại nơi đây, biển vẫn hát, sóng vẫn rì rào, chỉ có mình em nuốt nước mắt vào lòng mà môi.

Biển là nơi ta đã từng hò hẹn, là nơi ta thề non, nơi ta đã cùng nhau xây nên lâu đài tình ái. Ấy vậy mà, chỉ một cơn sóng, mọi thứ dường như đã xóa hết tất cả. Chúng ta đã dừng lại, mọi nỗi đau mình em ôm trọn, chỉ có biển vẫn vỗ về và an ủi em.

Anh bảo em biển rộng bao la như chính tình yêu anh dành cho em vậy. Thế mà lời nói chưa kịp dứt lời thì anh cũng bỏ em ra đi. Giờ đây, chỉ còn em với biển, còn những lời nói thoang thoảng đâu đây mà nhìn mãi không tìm thấy bóng dáng của anh. Phải chăng, anh đã bỏ em và biển để đi một nơi thật xa rồi.

Đứng trước biển, mắt dõi theo về cái khoảng không vô định ấy… Từng đợt sóng cứ rì rào rì rào… Lòng bâng khuâng nhớ lại những hồi ức đáng lẽ không nên nhớ…

Ngày nay em đã ra biển, biển nhiều sóng to gió lớn. Ngày nay em đã yêu rồi, tình yêu nhiều khổ đau cay đắng. Không gió lớn, sóng to không là biển. Chẳng nhiều cay đắng chẳng là yêu.

Nhớ mùi biển, nhớ tiếng sóng vỗ, nhớ những lúc ngắm hoàng hôn trên biển hay cả là những lúc thức đêm chỉ để ngắm ánh nắng bình minh. Cảm giác hòa mình vào biển làm cho em cảm thấy nhỏ bé hẳn ra. Mọi ưu tư hay buồn phiền gì cũng trôi đi hết.

Biển đẹp êm đềm, biển khi hoàng hôn càng êm đềm hơn! Vậy mà bỗng chốc, êm đềm cũng tan, hoàng hôn cũng tắt, phút lánh đời dang dở khi một nhóm đồng phục chuẩn bị đốt lửa trại, và khắp bãi biển hoang sơ bỗng ẽo ợt gầm gào cái gì có mấy chữ “lâu đài tình ái”!

“Ta về đây nghe sóng, sóng hát niềm mong chờ, mà như thấy trong mơ…”, giai điệu nào khi mình yêu nhau anh nhỉ. 7 khuông nhạc đồ mi son, có kịp để không lỗi nhịp cùng khuông nhạc sắc màu cuộc sống. Bàn chân mình chạy trên cát biển, có nốt nhạc nào kịp khua rộn ràng sau gót chân mình không anh.

Mỗi khi nghĩ về biển, về những lứa đôi yêu nhau đang giỡn đùa cùng sóng em lại nghĩ về những câu anh viết. Lần này đến với biển, với tình yêu bằng một bài hát khác, buồn như một nốt trầm giữa tiếng sóng gọi lao xao.

Có thể nói những cơn sóng biển chính là nơi để giúp con người ta giải sầu nhiều nhất, tiếng sóng dập dờn kèm theo đó là những cơn gió thoảng rì rào bên tai sẽ giúp em quên đi những bế tắc do chính sự cô đơn tâm trạng buồn đã reo rắt cho em.

Đứng trước biển, mắt dõi theo về cái khoảng không vô định ấy.. Từng đợt sóng cứ rì rào rì rào.. Lòng bâng khuâng, nhớ lại những hồi ức đáng lẽ ko nên nhớ….

Đứng trước biển trầm lắng mọi bài ca.

Em chẳng dám cô đơn cùng nỗi nhớ.

Sợ biển hờn trách tình yêu dang dở

Rồi có đứa thất tình tìm tới biển làm thơ.

Nếu không được về với biển.

Em chẳng mơ thành dòng sông.

Những con sóng phủ lên bờ bãi.

Ồn ào mà trống trải mênh mông.

Sóng bạc đầu từ đó phải không anh?

Còn ngàn năm biển xanh vẫn huyền bí?

Không đâu em biển chẳng hề chung thủy.

Dẫu bạc đầu sóng vẫn mãi thủy chung.

Anh vẫn biết tình em và tình biển.

Trong như gương và tha thiết rất nhiều.

Anh đi giữa hai mối tình tuyệt diệu.

Tuổi xuân mình trời đất cũng xôn xao.

Biển có thể giấu nỗi buồn của biển.

Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình.

Em như cánh buồn căng gió.

Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?

Đứng một mình trước biển anh ơi!

Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ

Trời bao la thênh thang nhiều nỗi nhớ

Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông.

Đứng một mình trước biển anh ơi!

Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ.

Trời bao la thênh thang nhiều nỗi nhớ.

Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông.

Biển rộng chi mà trống trơn rợn mắt.

Tôi không em như biển không bờ.

Sóng úp mặt vặn mình đứt vỡ.

Em không về thương tôi trăng lên.

Nghe trong biển sóng có mùa thu trở về hôm qua

Lang thang một bóng mỗi mình em cùng giọt mưa sa

Anh bên trời vắng làm sao biết đời như lá gầy

Anh vui ngày nắng làm sao hay tình như khói mây.

Lời kết: Biển vẫn thế, sau giận dữ, buồn đau, sau sóng gió cuồng điên lại trở về là biển hiền hoà. Nhưng biển của một thời đã mất thì không bao giờ tìm lại được, bởi thời gian trôi, mọi việc sẽ khác đi. Sóng có hiền hoà vẫn chẳng phải sóng của ngày hôm qua, biển của chúng mình giờ là biển của một thời đã mất!

Có thể bạn muốn xem