Đi qua một cuộc tình, chúng ta vẫn nợ nhau một đời hạnh phúc

Đi qua một cuộc tình, chúng ta vẫn nợ nhau một đời hạnh phúc Duyên phận đã để chúng ta gặp nhau, yêu nhau nhưng có lẽ do không nợ nhau nên đã xa nhau như thế. Ừ thì buông tay chấp nhận cắt đứt duyên tình nhưng sao lại đau lòng đến vậy, không oán trách, không giận hờn nhưng rõ ràng giường như chúng ta vẫn còn nợ nhau một tình yêu.   Liệu giữa người với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để gặp nhau? Em và anh cần nợ nhau thêm bao nhiêu ân tình mới có thể bên nhau đến cuối đời?   Phải chăng, kiếp trước chúng ta đã từng quay đầu nhìn nhau nên kiếp này mới có đủ duyên gặp lại. Giữa vô số người lướt qua mỗi ngày chúng ta đủ duyên để gặp nhau, nhưng còn nợ? Người ta vẫn bảo rằng mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều mang một ý nghĩa nào đó...

Duyên phận đã để chúng ta gặp nhau, yêu nhau nhưng có lẽ do không nợ nhau nên đã xa nhau như thế. Ừ thì buông tay chấp nhận cắt đứt duyên tình nhưng sao lại đau lòng đến vậy, không oán trách, không giận hờn nhưng rõ ràng giường như chúng ta vẫn còn nợ nhau một tình yêu.

 

Liệu giữa người với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để gặp nhau? Em và anh cần nợ nhau thêm bao nhiêu ân tình mới có thể bên nhau đến cuối đời?

 

Phải chăng, kiếp trước chúng ta đã từng quay đầu nhìn nhau nên kiếp này mới có đủ duyên gặp lại. Giữa vô số người lướt qua mỗi ngày chúng ta đủ duyên để gặp nhau, nhưng còn nợ?

Đi qua hết một cuộc tình, chúng ta vẫn nợ nhau một đời hạnh phúc

Người ta vẫn bảo rằng mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều mang một ý nghĩa nào đó và hai người yêu nhau cũng coi là có duyên, có nợ với nhau. Bởi trên cuộc sống này, vòng quay vẫn luôn vội vã, đã có bao nhiêu người cứ lướt qua nhau như bao kẻ lạ chẳng hề quen.

 

Phật nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nợ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ.

  • Stt dù tình yêu lớn đến bao nhiêu đôi lúc cũng khó vượt qua được hai từ “duyên nợ”

Em chỉ cười. Bởi cũng chỉ mình em biết rằng mình đã hết duyên cạn nợ. Hay phải chăng là chúng ta đã gặp nhau sai thời điểm.

 

Đã là duyên phận thì ai có thể đoán biết trước được, nên đi được với nhau đến lúc này cũng là duyên. Để rồi sau đó, anh thôi nghĩ đến chuyện buông tay, em thì chỉ nghĩ về một mình anh trong những ngày hạnh phúc. Chúng mình cho nhau cơ hội, để lối cho hai ta một lần nữa chạm tay vào yêu thương.

Đi qua hết một cuộc tình, chúng ta vẫn nợ nhau một đời hạnh phúc

Trong cuộc đời, duyên phận luôn luôn là một cầu nối vô hình dùng để se tơ duyên cho những cặp đôi yêu nhau. Nhưng không phải lúc nào chữ duyên cũng đủ dày đủ đậm để dệt nên chữ phận được đong đầy tròn trịa.

 

Đừng cố gắng tìm cách đi ngược nắng, ngược gió, cũng đừng tìm cách níu kéo một người đã một mực muốn buông, và càng đừng tìm cách chắp vá cho sự tàn lụi của chữ duyên phận khi chúng đã đến giới hạn cần phải biến tan.

 

Em từng thương anh, anh từng thương em, chúng ta từng thương nhau, đúng, chúng ta của thời tuổi trẻ ấy từng rất thương nhau. Thế thì sao? “đã từng” nghĩa là đã không còn ở hiện tại nữa. Chúng ta không còn bên nhau, chúng ta không còn thương nhau, trách ai đây, trách anh, trách em? hay trách thanh xuân của chúng ta qua đi quá vội vã? 

 

Những gì em vẫn khư khư giữ và ôm chặt vào tim là từng mảnh kí ức loang màu thời gian của anh nhưng với em nó không thể buông bỏ được. Anh có còn giữ lại điều gì về em không? Bất cứ điều gì về em cũng chỉ là quá khứ đã từng xảy ra, giờ nó là hoài niệm và là những thước phim nhiễu sóng. Chúng ta mãi nợ nhau một cuộc tình.

Đi qua hết một cuộc tình, chúng ta vẫn nợ nhau một đời hạnh phúc

Hết yêu, sao mình còn nợ nhau quá nhiều điều vậy anh? Nợ tình khó đòi cũng chẳng biết trả bằng cách nào khi cả hai chỉ còn là quá khứ của nhau. Cố nhân, người cũ đã từng thương đành nợ nhau một đời hạnh phúc.

 

Rõ ràng là hết yêu, rõ ràng đã không thể ở bên nhau được nữa nhưng tại sao chúng ta vẫn thấy luyến tiếc như vậy, có lẽ là do chúng ta nuối tiếc một quá khứ tươi đẹp, nuối tiếc một nhân duyên, nuối tiếc những hơi ấm, thói quen khó từ bỏ…vậy rõ ràng chúng ta vẫn còn nợ nhau một đời hạnh phúc…

 

Rồi cũng đến lúc duyên tàn, phận tan, chỉ kịp để lại chút xốn xang nơi lồng ngực mơ hồ khi vô thức nghĩ về một hình bóng, chỉ kịp để lại sự trông mong đến dại khờ của kẻ ở lại, cùng sự hững hờ của một kẻ đã ra đi. Vậy là mãi mãi ta nợ nhau một cuộc tình.

 

Lời kết: Kiếp này chúng ta có thể chỉ đi cùng một đoạn đường, dù buồn thương, nuối tiếc nhưng hết nợ vẫn phải buông. Ai dám chắc rằng con người đến với nhau không có lấy một phần nhân duyên. Thế nhưng gặp gỡ là duyên, còn đi được với nhau bao xa thì phải xem ta có bao nhiêu nợ ân tình.

 

Có thể bạn muốn xem